Trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên vẻ bị ai tựa như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời hoang mạc rộng lớn, nhưng rất nhanh lại bị nhấn chìm bởi sỏi đá và bão tố vô tận.
Lâm Tích Lạc khẽ nhướng mày, giọng nói trầm thấp lộ ra một chút khinh thường, "Tôi đường đường là chủ tịch của Lâm thị, kết hôn với ai, ở bên cạnh ai, cha tôi và người khác làm sao có thể nhúng tay vào được?"
Tô Chính Lượng mím chặt môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao anh phải làm như thế? Lâm Tích Lạc, em không đến đây để chất vất anh như một người phụ nữ, cũng sẽ không càn quấy. Nhưng em không thể hiểu nổi những chuyện anh đang làm bây giờ, chẳng lẽ anh đã quên những lời trước đó sao?"
"Tôi đương nhiên không quên, nhưng," thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Chính Lượng, đôi mắt u ám của Lâm Tích Lạc tràn đầy sự tàn nhẫn và giễu cợt, "Tô Chính Lượng, cậu cho rằng tôi thực sự yêu cậu à?"
Khuôn mặt tuấn tú, tái nhợt đột nhiên cứng đờ, "Lâm Tích Lạc, anh có ý gì?"
Trong nháy mắt, Tô Chính Lượng tưởng mình nghe nhầm. Cậu kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen không thấy đáy của người kia, như thể muốn tìm trong ánh mắt ấy một dấu hiệu nói rằng đối phương đang lừa mình.
Chỉ tiếc, đối phương không cho cậu chút cơ hội nào, nói xong, lập tức thu hồi lại ánh mắt, một lần nữa nhìn về những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, nhưng đôi tay đang nắm chặt lại run rẩy đến lợi hại.
"Tô Chính Lượng, cậu vẫn dễ lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/1027436/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.