Ăn xong cơm tối, Văn Hạo cùng Du Nhạc ở cửa phòng ngủ mỗi người đi một ngả. Du Nhạc cho rằng cậu qua phòng Lưu Lãng chơi, trên thực tế cậu tìm Du Minh Kiệt.
Xế chiều hôm nay nhiệm vụ huấn luyện đột nhiên xảy ra thay đổi, không thể miễn cưỡng mơ hồ như vậy, vô luận là trừng phạt hay có mục đích khác, cậu đều phải hỏi cho rõ.
Gõ cửa phòng Du Minh Kiệt, gian phòng nhân viên huấn luyện viên quy cách không giống phòng bọn họ, hơi giống phòng trọ đơn, một phòng ngủ, một phòng khách, còn có một gian bếp nhỏ.
Du Minh Kiệt là người lôi thôi lếch thếch, phòng khá loạn, hôm nay ngược lại thái độ khác thường gọn lẹ, trong phòng bay lên mùi hương món lẩu cay. Từ bên người Du Minh Kiệt ló đầu sang, trên phòng ăn xếp một lò điện màu đen, bên trên thả một xoong lớn, nước ấm đỏ tươi, bên trong lẫn lộn. Diệp Thư Văn an vị ở bên kia món lẩu, đối diện cửa.
“Du huấn luyện, Diệp huấn luyện.” Tuy nói lần này qua đây có ý vấn binh hỏi tội nhưng thấy người nên lễ phép vẫn phải lễ phép, ở phương diện lễ tiết, Văn Hạo không để cho người khác móc ra lỗi sai.
Du Minh Kiệt ăn đến miệng đầy mỡ: “Đến vừa lúc, nồi mới đun, tự mình cầm bát ăn đi.”
Văn Hạo xoay người đi vào bếp lấy bát, ăn trước nói sau.
Ký túc xá nhân viên huấn luyện cũng không lớn, xếp một cái bàn tương đối chật, nên bàn có một mặt dán vào tường, vừa vặn chừa ra chỗ cho ba người họ ngồi.
Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-trung-khuyen/1304552/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.