Nghe câu nói khẳng định của cô, Gia Tuấn chỉ biết ngồi cười. Đúng là quen lâu mới thấy được ở Mộc Nhi còn rất nhiều điều mà trước đây anh chưa hề biết.
Vốn nghĩ cô là một người yếu đuối luôn cần được người khác che chở nhưng mọi thứ mà bản thân anh nghĩ và thực tại nó lại hoàn toàn khác nhau.
Đó là do cô nói, nếu sau này cô có bị gì cũng chẳng liên quan đến anh. Mộc Nhi lần nữa cất lời xoá tan không gian im lặng của cả hai.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh ra ngoài."
"Cô nên nhớ, đây là nhà của tôi." đúng vậy, nó là nhà của anh nên mọi căn phòng trong nhà anh muốn ra vào tùy thích, cũng có thể đuổi những người anh ghét.
"Anh muốn làm gì tùy ý, tôi mệt...tôi ngủ trước." cô nói rồi xoay lưng về phía của anh, Gia Tuấn cau mày nhìn cô một lúc. Anh vội đứng dậy đá chiếc ghế khiến nó ngã xuống.
Mộc Nhi nghe được âm thanh này cô có chút hồi hộp, tim cô đập rất nhanh.
Cô lo sợ anh ta lại muốn chuyện đó, ở cạnh anh ta lâu nên cô biết đôi lúc người đàn ông này lại trỗi dậy bản tính chiếm hữu vô cùng điên loạn.
'Chẳng lẽ, anh ta lại...' suy nghĩ vừa thoáng qua cô cũng cảm nhận bản thân mình bị kéo xoay người lại.
Rất nhanh đôi môi của cả hai chạm vào nhau, nụ hôn này có một chút mùi rượu vang. Cô không muốn lại tiếp tục chuyện này với hắn, không được...cô nhất định phải đẩy hắn ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952627/chuong-21.html