Ca cấp cứu của anh cứ thế kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, ánh đèn chuyển màu cũng là lúc bác sĩ đẩy cửa bước ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa thuộc hạ chạy đến: "bác sĩ, bệnh nhân lúc nãy bây giờ thế nào rồi?"
"Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch." nghe bác sĩ nói thế mọi người thở vào nhẹ nhõm nhưng sắc mặt của vị bác sĩ này vẫn rất căng thẳng.
Ông lại tiếp lời: "dù hiện tại bệnh nhân đã không sao nhưng khi té xuống, phần đầu của bệnh nhân va đập rất mạnh...có thể sẽ bị mất trí nhớ, chúng tôi vẫn sẽ theo dõi thêm nếu có tình hình nào khác sẽ báo ngay với người nhà."
'Mất trí nhớ sao? nói vậy là Gia Tuấn sẽ không thể nhớ những chuyện của quá khứ.' thuộc hạ nói thầm trong lòng.
Sau khi bác sĩ đẩy giường bệnh của anh qua phòng hồi sức, lúc này mẹ của anh vì quá lo lắng nên bà đã bị ngất xỉu.
"Bà chủ...bà chủ." nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thuộc hạ vội chạy đi kêu bác sĩ đến, họ đưa bà vào một căn phòng để nghỉ ngơi và truyền nước biển.
...
Ngồi trên chiếc xe đang dừng lại bên đường, kính xe được hạ xuống để người đàn ông này hút thuốc.
"Anh ấy kêu mấy người theo dõi tôi?" Vy Vy quay sang hỏi.
"Đúng vậy, ông chủ bảo tôi đến nhà tìm cô lại vô tình thấy cô cầm theo con dao giấu trong túi...biết cô lại lên kế hoạch gì đó, sẵn tiện đi theo giúp cô."
"Mà có phải Gia Tuấn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952600/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.