Thời gian nghỉ trưa ở công ty, khi tất cả mọi người cùng nhau đi ăn cô vẫn còn ở lại làm việc.
"Nhi Nhi, em không đi ăn trưa sao?" một nhân viên thắc mắc hỏi.
"À, lúc sáng em ăn muộn nên không cảm thấy đói." cô vui vẻ đáp lại, trước khi rời khỏi công ty, họ còn hỏi xem cô còn muốn ăn gì thì họ sẽ mua giúp.
Nhân cơ hội công ty đã vắng người, cô rời khỏi bàn làm việc của mình để đến phòng của Gia Tuấn.
'Ting' âm thanh của thang máy vang lên, cô từ trong tháng máy bước ra.
Đến trước cửa phòng làm việc của anh, không hiểu sao cô lại có chút lo sợ: 'bình tĩnh, Mộc Nhi. Bình tĩnh lại.' cô liên tục nhắc bản thân.
Mộc Nhi hít sâu một hơi, đưa tay lên rõ cửa vài cái. Bên trong phòng, nghe thấy tiếng rõ cửa anh vội ngước nhìn rồi cất lời: "vào đi."
'Cạch' cánh cửa mở ra, cô bước vào thấy anh đang ngồi xem hồ sơ và ghi chép gì đó.
"Anh không đi ăn trưa sao?" cô cất lời.
"Tôi đã ăn rồi, còn cô...sao không đi ăn trưa cùng mọi người?" anh gấp hồ sơ lại để qua một bên nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
"Lúc sáng ăn hơi muộn nên giờ tôi không cảm thấy đói." cô vừa nói xong, liền lấy chiếc hộp để chiếc đồng hồ ra đưa cho anh.
"Đây là gì?" Gia Tuấn nhận lấy rồi mở ra xem, là một chiếc đồng hồ đeo tay. Nhưng điều làm anh khó hiểu là tại sao cô gái này lại tặng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952572/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.