Sau giờ tan làm, Gia Tuấn mời Mộc Nhi đi ăn tối cùng mình để cảm ơn về món quà cô đã tặng anh lúc sáng nay.
Trong lúc ăn tối, cả hai cũng có uống rượu...đến nổi bây giờ Mộc Nhi đã không còn đủ tỉnh táo để tự mình lái xe về nhà.
Vốn ban đầu anh định quay lại công ty cho cô lấy xe về nhưng cô trong tình trạng này anh chỉ đành đưa cô đến nhà riêng của mình.
Gia Tuấn xuống xe và bế cô vào nhà, anh đi thẳng lên một căn phòng còn trống ở trên tầng cho cô ngủ tạm.
Đặt cô xuống giường, Gia Tuấn giúp cô tháo giày cao gót ra cho thoải mái, anh kéo tấm chăn đắp lên để Mộc Nhi không bị cảm lạnh.
Khi anh vừa kéo chăn lên, bất chợt cô gái này nắm lấy tay anh, kéo anh ngã xuống giường.
Môi cả hai người suýt nữa thì chạm vào nhau, cô hé mở đôi mắt nhìn chàng trai trước mặt mình. Ngón tay của cô lướt nhẹ trên khuôn mặt anh ta.
"Tại sao lại giống nhau đến vậy?" cô cất lời.
"Mau bỏ tay ra, cô say rồi." anh định ngồi dậy nhưng cô lần nữa kéo anh ngã xuống, tay cô ôm chặt cổ của anh.
"Tại sao anh lại không tin tôi chứ? lúc đó anh thà tin cô ta chứ không tin lời tôi nói...anh có biết tôi đã phải khổ sở như thế nào không hả?...tôi rất muốn chết để giải thoát khỏi cuộc sống này."
"Nhưng mà, chính sinh linh nhỏ bé đó đã níu chân tôi ở lại...nó không đáng chết. Nó phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952570/chuong-47.html