Đến nửa đêm, Vy Vy bị thức giấc vì gặp ác mộng. Cô ta mơ thấy Mộc Nhi về tìm mình, trên tay cô ấy còn có một đứa trẻ.
Bọn họ nhìn rất dữ tợn và oán trách cô đủ điều. Đứa trẻ đó còn nhào tới chỗ cô ta nhanh như tia chớp.
Vy Vy tỉnh giấc, cô ta mang vẻ mặt rất sợ hãi. Thật là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Ngay khi cô ta vừa định uống nước cho tỉnh táo thì phát hiện ở đầu giường có một con búp bê với dáng ngồi xoay mặt vào tường.
"Ai lại để con búp bê này ở đây vậy?" cô ta vội cầm lấy con búp bê để xem.
Bất ngờ khi xoay lại, khuôn mặt của búp bê khiến cô ta vô cùng sợ hãi.
"A..." cô ta hét lên và vứt nó ra xa chỗ mình.
Cả người cô ta không ngừng run rẩy, căn nhà này bây giờ thật sự rất ghê.
Có lẽ Mộc Nhi đã về ám ngôi nhà này. Cô ta lấy hết dũng khí tiến đến chỗ con búp bê cầm nó lên lần nữa.
Vy Vy nhanh tay quăng nó ra ngoài cửa sổ rồi phóng thật nhanh lên giường.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Mộc Nhi, tha cho tôi..."
...
Khoảng 4 ngày sau, Thiên Vỹ cũng đã tỉnh lại. Mới đầu anh không chấp nhận việc mình không thể đi lại nhưng nhờ có Mộc Nhi động viên mà anh đã vực dậy tinh thần.
Anh cũng nghe theo cô và tiếp nhận điều trị vật lí trị liệu, dù có đau đớn nhưng vì Mộc Nhi mà anh sẽ vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952530/chuong-70.html