Dạo gần đây số lần cô ngất xỉu và lượng máu chảy ra càng nhiều bản thân cô không biết có thể chịu đựng nổi đến khi kế hoạch thành công viên mãn hay không, hiện tại cô chỉ mong có phép màu xảy ra chờ cô đến ngày kế hoạch thành công không vướng bận bất kì điều gì cô mới chấp nhận buông bỏ tất cả, trong lúc đôi mắt dần mất ý thức dần dần khép lại đột nhiên có tiếng gõ cửa và tiếng chuông điện thoại reo liên hồi giúp cô tỉnh táo hơn cố gắng lấy lại tinh thần đứng lên đi về phía cánh cửa.
Cô vì không muốn Đỗ Hoàng Vỹ lo lắng nên cô giấu không nói cho anh ta biết, xuống lầu thấy anh vẫn còn ngồi trên sofa mắt dán chặt vào tờ báo miệng cong lên không ít, hành động của anh làm cho hai người nào đó đứng ngay cầu thang gương mặt nhăn nhó, quản gia đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh nghe tiếng bước chân quay qua thấy cô và Đỗ Hoàng Vỹ đứng ngay người ở đó đi đến vỗ nhẹ vào vai anh ta làm cô cũng giật mình theo anh ta.
" Hai người ăn sáng không chú dọn luôn? "
" Không cần đâu ạ "
" Hôm nay anh ta không đến công ty sao mà còn ngồi đó? "
" Thiếu gia là đang đợi hai người "
Cả hai người đều ngạc nhiên nhìn nhau, cùng nhau bước đến sofa ngồi xuống khi thấy vẻ mặt không tốt của anh thì anh ta biết những gì suy đoán là đúng, không đợi cô lên tiếng anh chủ động đưa tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-anh-mot-doi-binh-an/3414777/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.