“A… a… a… trong cuộc đờimình chưa bao giờ mất mặt như thế này! Ông trời ơi, làm ơn ban một người đànông xuống cứu con đi!”. Lúc này, Oa Oa muốn khóc mà không ra nước mắt, ra sứcvùng vẫy để đứng lên, nhưng đầu gối thật sự rất đau, làm thế nào cũng khôngchịu nghe theo sự sai khiến của cô.
Cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía các đồng nghiệp đang ngồi phía dưới sân khấu,nhưng từ tiếng vỗ tay diên cuồng của mọi người, cô có thể nhận thấy họ đã hoàntoàn cho rằng đây là một cách mở màn ấn tượng, đầy sáng tạo của đêm văn nghệnăm nay. Lúc này, cô chỉ còn biết bất lực gào thét trong bụng: “Thôi đi, mọingười bình tĩnh lại, suy nghĩ một tí có được không hả? Con cái nhà ai mà lại cócái ý tưởng mở màn rách nát thế này chứ, lẽ nào mắt mọi người đều rơi rụng hếtrồi sao?”
Rất nhanh sau đó, đèn chiếu lại quét sang một bóng người, Lang Hách Viễn ungdung đi ra từ sau cánh gà, đứng bên Oa Oa, ánh đèn bạc mờ ảo chiếu lên ngườianh, một nửa khuôn mặt ẩn sau khoảng tối không thấy rõ. Anh chỉ dùng một cánhtay kéo, Oa Oa đã như con rối lao thẳng vào lòng anh, tay anh còn cố túm lấyvạt xẻ sau váy của cô, ngăn mọi khả năng có gì đó lộ ra ngoài.
Ánh mắt Lang Hách Viễn bình tĩnh quét qua vẻ mặt hào hứng, đầy kì vọng của khắplượt khán giả bên dưới. Khi đã hiểu ra, anh bỗng thấy vui vui, ôm Oa Oa đứngdậy. Dưới ánh đèn chiếu lấp lánh, anh đứng trước micro, dùng giọng nói trầm ấmnhư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-nghiep-roi-ket-hon-thoi/116644/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.