“Chị” Hàn Dĩ Nặc yên tĩnh nhìn bia mộ màu xanh trước mặt, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.
Hắn cảm thấy thanh âm của mình có chút ách, liền ho nhẹ hai tiếng, hắng hắng giọng một cái.
“Có một thời gian em không đến thăm chị vì bài tập lớp 11 rất nhiều. Hơn nữa…” Hàn Dĩ Nặc tựa hồ là thấp giọng nở nụ cười, thanh âm có chút mơ hồ: “Em cũng không biết nên dùng thái độ gì để gặp chị. Cứ nói em bây giờ nhìn cũng chỉ là một bức ảnh nhưng lòng em vẫn cảm thấy xấu hổ bất an.”
Hắn nhẹ nhàng cười hai tiếng, sau đó đem cánh tay kéo kéo chiếc khăn quàng cổ: “Em cảm thấy nên nói chuyện này với chị, nếu chị có biết, chị không đồng ý mà tức giận không chừng sẽ đội mồ đứng dậy mà bóp cổ em không chừng.”
Lúc ra ngoài bầu trời âm u, bây giờ bầu trời đã có tuyết rơi, từng hạt tuyết nho nhỏ bay xuống như đánh vào cánh hoa hồng trắng một bên bia mộ.
“Em thích một người.” Hàn Dĩ Nặc hơi kéo khóe miệng, khuôn mặt anh tuấn có chút non nớt lại điểm chút thẹn thùng khó phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn đem câu này nói ra miệng.
“Người này chị cũng biết. hắn không phải ai khác, chính là Nghiêm Đông Kỳ.”
“Em thích Nghiêm Đông Kỳ.” Hắn thấp giọng lặp lại lần nữa, giống như đang nói cho chính mình nghe.
Hàn Dĩ Nặc chậm rãi ngồi xổm xuống, đem mấy bông tuyết đang đọng trên cánh hoa nhẹ nhàng phủi đi: “Chị nếu đang còn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/2326222/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.