Nghiêm Đông Kỳ vừa hít một hơi: “Nếu như không muốn cười thì đừng có cười.”
Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt chậm rãi tan biến, hắn trầm mặc cúi đầu, thanh âm thật thấp: “Em cảm giác nếu như mình không cười lên thì sẽ thành khóc lên, như thế cũng quá mất mặt.”
Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn người thanh niên cuộn tròn trên sopha nhìn qua có chút uất ức, liền hít một hơi vỗ phía sopha bên cạnh: “Em muốn ngồi lại đây không?”
Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn theo động tác Nghiêm Đông Kỳ, theo bản năng gật gù sau đó bước hai bước dài vòng qua bàn trà.
Nghiêm Đông Kỳ chỉ cảm thấy sô pha bên người lún xuống một vòng nhưng không ngẩng đầu xem, chỉ thấp giọng hít một hơi thật sâu.
Thanh niên bên người tựa hồ cảm thấy khoảng cách hai người vẫn hơi xa, cẩn thận chuyển hướng rồi từ từ di chuyển về phía hắn, Nghiêm Đông Kỳ vẫn không hé răng, mắt nhắm lại: “Em còn có cái gì muốn nói?”
“Em vừa nói đến đâu rồi?” thanh niên hơi ngừng vài giây, sau mới tiếp tục: “A, đúng, em vốn cũng không nghĩ anh cứ như thế mặc kệ mà vứt em đi, thế nhưng càng nghĩ càng chột dạ, chờ lúc anh đưa thẻ ngân hàng của chị, em còn tưởng rằng anh đang phân phát tiền rồi chuẩn bị đuổi đi. bây giờ suy nghĩ lại em cảm thấy hành động của mình lúc ấy rất ngu ngốc, đem anh trai sợ hãi như thế, thực sự xin lỗi, em không phải cố ý.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/2326199/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.