Chương trước
Chương sau
Nghiêm Đông Kỳ vừa hít một hơi: “Nếu như không muốn cười thì đừng có cười.”

Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt chậm rãi tan biến, hắn trầm mặc cúi đầu, thanh âm thật thấp: “Em cảm giác nếu như mình không cười lên thì sẽ thành khóc lên, như thế cũng quá mất mặt.”

Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn người thanh niên cuộn tròn trên sopha nhìn qua có chút uất ức, liền hít một hơi vỗ phía sopha bên cạnh: “Em muốn ngồi lại đây không?”

Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn theo động tác Nghiêm Đông Kỳ, theo bản năng gật gù sau đó bước hai bước dài vòng qua bàn trà.

Nghiêm Đông Kỳ chỉ cảm thấy sô pha bên người lún xuống một vòng nhưng không ngẩng đầu xem, chỉ thấp giọng hít một hơi thật sâu.

Thanh niên bên người tựa hồ cảm thấy khoảng cách hai người vẫn hơi xa, cẩn thận chuyển hướng rồi từ từ di chuyển về phía hắn, Nghiêm Đông Kỳ vẫn không hé răng, mắt nhắm lại: “Em còn có cái gì muốn nói?”

“Em vừa nói đến đâu rồi?” thanh niên hơi ngừng vài giây, sau mới tiếp tục: “A, đúng, em vốn cũng không nghĩ anh cứ như thế mặc kệ mà vứt em đi, thế nhưng càng nghĩ càng chột dạ, chờ lúc anh đưa thẻ ngân hàng của chị, em còn tưởng rằng anh đang phân phát tiền rồi chuẩn bị đuổi đi. bây giờ suy nghĩ lại em cảm thấy hành động của mình lúc ấy rất ngu ngốc, đem anh trai sợ hãi như thế, thực sự xin lỗi, em không phải cố ý.”

Nghiêm Đông Kỳ cố gắng thu dọn suy nghĩ lộn xộn của mình mới chậm rãi mở miệng: “Dĩ Nặc à, em cảm thấy anh phải làm thế nào nữa thì em mới tin tưởng em đối với anh thực sự quan trọng?”

âm thanh bên cạnh biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm trọng bên tai.

“Có một số việc không phải nói nhiều thì sẽ giải quyết được. Hai chúng ta đều là đàn ông trưởng thành, hơn nữa em bây giờ đã lớn, anh không thể đem câu “Em đối với anh rất quan trọng” treo bên mép được, nhưng thật ra em trong lòng anh có vị trí gì chính anh rất rõ ràng, anh cứ cho rằng em có thể cảm nhận được. Thế nhưng… Ai, anh cũng không biết phải nói thế nào, anh không muốn nhìn thấy em chỉ vì việc nhỏ như thế này rồi bày ra cái dáng vẻ ấy. Cuối cùng anh thực sự cũng không biết anh nên làm gì.”

Nghiêm Đông Kỳ nói nửa ngày vẫn không biết mình đang nói gì, chẳng qua trong lòng đột nhiên cảm thấy ở nơi nào đó vừa chua xót vừa yếu đuối vừa uất ức.

“Anh hai, em không phải có ý đó…” thật sự Hàn Dĩ Nặc bị câu nói này của Nghiêm Đông Kỳ làm hoảng loạn, có chút gấp gáp cầm lấy bàn tay nhỏ của hắn.

“Anh biết.” Nghiêm Đông Kỳ đánh gãy hắn, đưa tay ở trên cánh tay đang được Hàn Dĩ Nặc cầm lấy nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Anh rất hiểu rõ ý của em. Kỳ thực anh đã nghĩ muốn hỏi em, em muốn người anh trai này làm như thế nào thì em mới thanh thản ổn định, em mới đàng hoàng ở lại đây, từ sáng tới tối sẽ không cân nghĩ lung tung như thế?”

Hàn Dĩ Nặc trầm mặc, hắn muốn nói nếu như tầm mắt anh trai vẫn luôn đặt trên người em, có thể cho em bất cứ khi nào cũng ôm ấp anh, hôn môi anh, trắng trợn không cần kiêng dè nói yêu anh, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của anh, đừng nói em suy nghĩ lung tung, phỏng chừng em ngay cả “Nghĩ” thôi cũng rất khó khăn mà làm được.

“Kỳ thực em cũng không biết, em chỉ sợ em ngày nào đó có làm sai chuyện gì, làm những việc khiến anh chán ghét, anh sẽ bỏ rơi em.” Thanh niên mím mím môi, cuối cùng vẫn trái lương tâm nói ra một câu.

Nghiêm Đông Kỳ thật sâu thở dài, xoay chuyển nửa người nghiêng đầu đối mặt Hàn Dĩ Nặc, vẻ mặt thành thật: “Dĩ Nặc, những lời này trước đây anh đã nói nhưng nhìn em ngày hôm nay anh thực sự phải lặp lại lần nữa.”

“Em đối với anh thật sự rất quan trọng, hơn nữa sự quan trọng này mỗi ngày vẫn tăng lên.” Nghiêm Đông Kỳ lúng túng cau mũi một cái, nở nụ cười, hắn cứ cảm thấy đây chẳng khác gì đang tỏ tình, cả người đều không được tự nhiên: “Bất luận là kẻ nào nói quan hệ của hai chúng ta không tốt đều mù chột nói linh tinh, em dù làm bất cứ chuyện gì cũng không sao. em ở trong lòng anh mãi mãi quan trọng như vậy, đây là việc sẽ không thay đổi. thi thoảng anh nghĩ, chúng ta gặp nhau cũng đúng là duyên phận, chắc chắn đây là đời trước anh nợ em, thế nhưng việc nợ nần này vẫn khiến anh vui vẻ.”

Hàn Dĩ Nặc cảm giác nhịp tim của mình theo từng câu nói ôn hòa mát lạnh của Nghiêm Đông Kỳ cứ không ngừng lên cao, có người nói hắn luôn có lý trí rõ ràng kiên định nhưng khi trước mặt người đàn ông này lại không có nửa điểm suy nghĩ, trong lòng hắn thực sự hạnh phúc, máu cả người tựa hồ muốn nhảy múa mà chạy tung tăng, khiến cả thân nhiệt của hắn tăng lên vù vù.

“Thực ra sau đó anh có nghĩ, nếu như sau này anh có nghe em nói “Tôi đã mười tám tuổi, không muốn cùng Nghiêm Đông Kỳ sinh hoạt sống chung với nhau, tôi muốn rời đi để xây dựng một ngôi nhà mới.” vậy phỏng chừng anh cũng bị bức điên, xông lên cầm lấy cổ áo em trước tiên đánh cho nhừ đòn rồi sẽ nói chuyện.”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, hắn nhìn thấy đôi mắt của Hàn Dĩ Nặc sáng lấp lánh, cảm thấy mệt mỏi như có tảng dá từ tối hôm qua đến giờ bám như đỉa trên trán nay cũng không còn.

“Vì thế anh cũng hiểu được cảm giác tan vỡ muốn gây rối của em.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, đưa tay lên đầu của Hàn Dĩ Nặc xoa xoa, đã lâu hắn chưa như vậy, giờ được cảm nhận lại đột nhiên có cảm giác không nỡ bỏ tay xuống.

Hàn Dĩ Nặc rất biết phối hợp với hành động của Nghiêm Đông Kỳ mà cúi thấp người, trong đối mắt mang theo ý cười không thể xác định, còn có chút hiếu kỳ chờ mong: “Sau này cho dù em làm bất cứ chuyện gì, có chuyện nào đó xảy ra thì anh sẽ không rời bỏ em chứ?”

“Hàn Dĩ Nặc em có chút lương tâm không? Anh đều bỏ xuống tôn nghiêm của người anh trai, thâm tình với em mà thổ lộ, em còn ở một bên mà hoài nghi tấm lòng của anh? Ai u bảo bối em à, em sau này dù có giết người phóng hỏa thì anh cũng đưa cơm tù mười tám năm cho em được không.”

Hắn nhìn thấy thanh niên anh tuấn đối diện mím mím môi, bộ dạng muốn cười lại cố nghẹn lại, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, Hàn Dĩ Nặc chỉ cần được hắn hứa hẹn một câu lại mừng rỡ không tìm được hướng, đúng là tiểu tử ngốc, ngày hôm qua mình sao phải tức giận với hắn đây.

“Anh hai, em có thể ôm anh một cái không?” thanh niên đối diện có chút ngại ngùng nhìn Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười.

Người đàn ông không nói gì chỉ cười cười, sau đó nhẹ nhàng dang hai cánh tay ra, giọng nói mang vẻ thỏa hiệp, đáy mắt đầy ý cười: “Biết chắc em sẽ như thế mà, anh nói em là một người đàn ông, ôm tới ôm lui…”

Nửa câu nói sau của hắn bị nhấn chìm ở trong ***g ngực Hàn Dĩ Nặc.

Cái ôm ấp đầy mạnh mẽ ấm áp, ***g ngực người thanh niên cực nóng xuyên thấu qua áo sơ mi phả vào mặt hắn, bờ vai rộng, mang theo ánh sáng cùng nhiệt độ của thanh niên trẻ tuổi còn có mùi hương sữa tắm độc nhất vô nhị cùng mùi thơm quần áo xen lẫn hormone nam tính được tỏa ra từ thân thể cường tráng.

Cánh tay bảo vệ xung quanh choàng qua thắt lưng hắn như sắt thép, giống như mãi mãi sẽ không hề co giãn.

Cái ôm ấp này vừa ấm áp vừa xa lạ, ý thức của Nghiêm Đông Kỳ chưa từng rõ ràng như lúc này, Hàn Dĩ Nặc không phải như trước đây gầy gò quật cường, bóng dáng cô độc đứng bên hành lang bệnh viện, cũng không phải người con trai cần mình ôm ấp an ủi, thời gian ngắn ngủi trôi qua đã đem hắn từ một người như thế dưỡng thành một người đàn ông cao to anh tuấn, trầm ổn bình tĩnh, đã có thể dang hai tay ra ôm ấp hắn.

Mà cái ôm của người thanh niên này khiến Nghiêm Đông Kỳ trong nháy mắt thậm chí quên đi Hàn Dĩ Nặc là em trai của mình, khiến hắn có một xúc cảm không tên là bắt đầu khát nước, sau đó lại có cảm giác bất an.

Hắn cật lực lơ là chút xúc cảm đang dao động trong lòng, đem toàn lực đá văng phần tâm tư này, có chút buồn cười mà nghĩ, cái ôm ấp thế này sau có chơi em gái thì thực sự có lực sát thương lớn, đúng là một nam hồ ly tinh chết tiệt.

Ôm ấp này duy trì rất lâu, Hàn Dĩ Nặc không có chút ý tứ nào định buông tay, cái mũi Nghiêm Đông Kỳ đã trong tình trạng thấm đẫm một tầng mồ hôi, hơn nữa động tác ôm ấp này quá thâm tình, dẫn đến ***g ngực sát ***g ngực, hắn không có cách nào hô hấp tốt, nếu như cứ để thế này có khi nào hắn sẽ trở thành người đầu tiên vì được người ôm ấp mà hôn mê hay không.

Cái kiểu đặc biệt mấy kiểm soát này nếu xảy ra thì không thể ngăn cản.

“Bảo bối à, anh ôm em chỉ dùng chút sức thôi, đàng này em dùng lực gấp đôi, cẩn thận làm người anh trai này bị choáng bây giờ.” Nghiêm Đông Kỳ ở trên lưng người thanh niên vỗ nhẹ.

Cái ôm của Hàn Dĩ Nặc quả nhiên lỏng ra nhưng vẫn không có ý định buông tay, hắn đem đầu chôn ở cổ Nghiêm Đông Kỳ làm tổ, hô hấp phả trên da Nghiêm Đông Kỳ, đều đặn lâu dài mang theo nhiệt độ, như lông chim phất phơ qua lại mang đến cảm giác tê dại ngứa ngáy.

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy như vậy rất tốt, cũng đem tay khoát lên tấm lưng rộng rãi của Hàn Dĩ Nặc, trên dưới sượt một hồi: “Thực ra anh còn có chút đau lòng.”

Hô hấp nơi cổ đột nhiên dừng lại.

“Tối hôm qua em hỏi anh tốt với em có phải nguyên nhân vì lời của chị em hồi ấy.”

Âm thanh Hàn Dĩ Nặc nặng nề: “Em hiểu.”

“Anh cảm thấy hồi ấy thật sự cũng không biết nên nói gì, came giác bản thân giống như trái tim là một viên pha lê, khẳng định chỉ cần xoạt xoạt xoạt xoạt sẽ trở thành mảnh vụn.” Nghiêm Đông Kỳ híp mắt nở nụ cười, ánh mặt trời buổi sáng từ ban công chiếu vào xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh chiếu vào trên thân thể của hai người.

“Xin lỗi.” âm thanh Hàn Dĩ Nặc từ cổ của hắn truyền đến, mang theo trăm phầm trăm áy náy cũng chỉ áy náy.

“Không trách em, anh chỉ là không nghĩ ra, em tại sao lại thích để tâm đến mấy chuyện vụn vặt như vậy?” Nghiêm Đông Kỳ đưa tay vòng qua sau gáy của hắn trượt trượt hai lần, hoảng hốt như hắn đang an ủi một con chó cỡ lớn thiếu sự thương yêu.

Hàn Dĩ Nặc không hé răng, nghĩ thầm đó là bởi vì quá yêu thích anh, vì lẽ đó luôn luôn hi vọng anh vì chính em mà đối tốt với em, như vậy nếu anh không thích em thì anh tối thiểu anh sẽ biểu hiện cho em biết.

Âm thanh Nghiêm Đông Kỳ từ trên đỉnh đầu hắn vang lên: “Em nói anh bởi vì Hàn Giai nên tốt với em hay vì chính em nên anh mới tốt với em thì có gì khác biệt chứ, tóm lại đều tốt, như vậy em còn tính toán chuyện này làm gì?”

Hàn Dĩ Nặc chậm rãi ngồi thẳng thân thể, chăm chú nhìn con mắt của Nghiêm Đông Kỳ: “Bởi vì em rất quan tâm nguyên nhân này.”

“Được rồi…” Nghiêm Đông Kỳ hơi nhíu mày lại: “Vậy anh sẽ nói cho em biết, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì, cùng với chị của em không có một mao tiền quan hệ. Chính anh muốn đuổi tới để đối tốt với em, Hàn thiếu, em xem, anh nói thế em đã hài lòng chưa?”

Hàn Dĩ Nặc không hé răng, vẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ.

“Anh đây nói ra không biết em vui vẻ hay không vui vẻ, thế nhưng anh chắc chắn… nói thế nào, đã lâu rồi, tình cảm với chị em cũng không còn là yêu. Cảm tình một ngày kia sẽ phai nhòa theo thời gian, huống chi chị em còn không chào mà đi tận sáu năm, anh cũng không muốn chính mình ngu ngốc chờ đợi một người quá lâu, sáu năm, cũng đủ để anh làm tiêu đi cái mơ ước hảo huyền mốc meo của mối tình đầu. sau này chăm sóc em ấy, anh cũng không rõ là tại sao, đại khái là do anh không muốn phụ lòng quãng thời gian mà chúng anh đã từng trả giá trước kia đi.”

Hàn Dĩ Nặc gật gật đầu.

“Nói như vậy nghe có vẻ rất buồn nôn, có điều sự thật chính là như vậy. Em giờ đã rõ rồi chứ? Anh lúc ấy đáp ứng chị em chăm sóc em, một phần là vì hoàn thành tâm nguyện của cô ấy…” Nghiêm Đông Kỳ muốn hóa giải bầu không khí có chút quá nghiêm túc này, liền đưa tay nâng cằm của Hàn Dĩ Nặc: “Đương nhiên là bởi vì em, Hàn thiếu người gặp người thích, anh bị con người của em, mị lực kinh diễm của em mà không thể nào kiềm chế, không nhịn được muốn chăm sóc em.”

Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời nói của hắn cảm thấy cả gò má cũng lỗ tai bắt đầu nóng lên, nhịn không được nở nụ cười tươi rói, hai hàm răng trắng lóa suýt nữa chói mù mắt của Nghiêm Đông Kỳ.

“Em thật là…” Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ đứng lên: “Đói bụng không?”

Hàn Dĩ Nặc gật đầu: “Em từ lúc tỉnh đến giờ mới uống nửa cốc nước, suýt chết đói rồi.” vừa dứt lời thì một âm thanh ùng ục kêu gào từ bụng của hắn vang lên để chứng tỏ độ tin cậy.

“Đi ra ngoài ăn chút cơm thôi Hàn thiếu, anh cũng phục em rồi.” Nghiêm Đông Kỳ đưa tay kéo Hàn Dĩ Nặc lên: “Nói một chút đi, hôm nay nghỉ học, buổi chiều muốn làm gì?”

Hàn Dĩ Nặc nhíu nhíu mày: “Trở về phòng ngủ.”

“Em tối ngày hôm qua không ngủ? Không phải chứ?” Nghiêm Đông Kỳ dám cam đoan nếu như Hàn Dĩ Nặc dám nói ra “Em tối hôm qua không ngủ ra đường tìm anh cả buổi.” vậy hắn tuyệt đối sẽ bắt Hàn Dĩ Nặc quỳ trên mặt bàn đủ ba giờ chuộc tội.”

“Ngủ. Thế nhưng ngủ một giấc so với không ngủ còn mệt hơn, quả thực bây giờ cả người mệt mỏi chết đi được.” Hàn Dĩ Nặc buồn bã ỉu xìu cười nói.

Nghiêm Đông Kỳ cũng cười theo: “Ngu ngốc, em xem em đây là có mưu đồ gì hả? Đi thôi, vừa đi vừa nói, nếu không chút nữa đói bụng hạ đường huyết choáng váng ngất xỉu thì anh thật sự không cõng được em đâu.”

Hàn Dĩ Nặc nhìn người đàn ông trước mắt, tâm lưng kia không giống như tối qua rời đi, mang theo sự sắc bén lạnh lùng. Hắn hơi híp mắt cẩn thận nhìn sang, chỉ cảm thấy thân ảnh kia tràn đầy hơi thở ôn hòa, thậm chí viền ngoài còn giống như đang xù lông cực kỳ đáng yêu.

Hắn cảm thấy người đàn ông này thật đẹp.

Phải chịu đựng phải cố gắng mới có hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.