Không lâu sau đám người ở đã kiệt sức quay về đứng trước mặt Vương Nhuận Tuyết thở hổn hển.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Chơi vui không hả?”
Một đứa người ở có vẻ lớn tuổi thấy vậy bèn đáp: “Nhị….nhị ….nhị phu…phu nhân….xin …xin phu nhân đừng bắt lão nô nhẩy như vậy nữa, cứ như vậy thì cái mạng già này của lão nô cũng không còn nữa rồi!”
Mấy đứa nô tỳ khác nghe vậy cũng nhao nhao lên kêu mệt, kêu khổ.
Lúc này Liên Nhi đã dắt theo bên người mấy đứa nha hoàn khác đi tới, trên tay mấy người này có bưng một cái khay, trên đó có đặt một chiếc bát.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Thế này vậy! Coi như vừa xong ta đã nhớ nhầm, kể cũng khổ cho các ngươi, ta đã bảo tam phu nhân đi làm cho các ngươi một ít đồ uống cho mát, coi như tạ lỗi với các ngươi! Các ngươi uống xong bát nước này thì mau quay về làm việc!” Nói xong Vương Nhuận Tuyết tự nhận lấy một bát đưa lên miệng uống.
Tất cả mọi người trông thấy vậy cũng lần lượt cầm bát lên uống giải khát.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Được rồi, bây giờ các người cùng về làm việc của mình đi!”
Mọi người nghe vậy lần lượt giải tán ra về.
Vương Nhuận Tuyết quay sang Thạch Đầu nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi lập tức cho người đi theo dõi bọn nha hoàn này, không được phép để cho đứa nào rời khỏi viện, nếu như phát hiện đứa nào đi vệ sinh ở một nơi khuất chứ không phải là vào nhà vệ sinh, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2257405/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.