Chương trước
Chương sau
Vương Nhuận Tuyết nói: “Thế muội không sợ Vương Chí quay về với Bảo Nhi hay sao hả?”

Vân Nương đáp: “Cứ để cho chàng đi, muội không sợ chút nào cả!”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Vậy thì tốt, điều cốt lõi bây giờ là muội cần có sự tự tin của bản thân mình! Muội có nhan sắc, lại còn trẻ, thân hình lại gọn gàng đều đặn, lẽ nào như vậy lại không bằng một đứa tầm thường hay sao? Như thế thì thật là nực cười!”

Vân Nương nói: “Nhị phu nhân là người hiểu biết sâu rộng, Vân Nương vô cùng khâm phục!”

Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Bởi vì muội là người trong cuộc, nên gặp phải những việc như thế này không biết giải quyết thế nào cho phải thôi!”

Vân Nương nói: “Muội thấy nhị phu nhân và Đỗ tiên sinh rất hạnh phúc với nhau, muội trông mà hâm mộ vô cùng!”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Thôi không nói về chuyện của ta với tiên sinh nữa, tướng công của muội giờ cũng đã quay về với muội rồi, nhưng muội muốn giữ được trái tim của anh ta để anh ta ở bên cạnh muội suốt đời thì có lẽ muội còn phải nhiều việc phải làm lắm!”

Vân Nương nói: “Muội biết nhị phu nhân gọi muội quay lại đây dĩ nhiên là có điều muốn dặn dò muội, muội xin được lắng tai nghe phu nhân dậy bảo!”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Thế này nhé! Mai muội tới đây để muội gặp một người, muội chỉ cần đứng ở bên cạnh không cần lên tiếng gì cả, chờ cho người đó đi rồi ta sẽ nói lý do cho muội biết!”

Ngày hôm sau.

Vương Nhuận Tuyết hẹn Mị Nương đến nhà chơi, nàng để cho Vân Nương ngồi bên cạnh giả vờ thêu thùa để nghe chuyện. Vương Nhuận Tuyết lúc này nhờ Mị Nương cho nàng mấy cái ý kiền về các đồ trang sức đeo trên đầu. Mị Nương vốn là người không hề coi trọng mấy vị phu nhân của Đỗ Văn Hạo, nhưng lại rất xem trọng Vương Nhuận Tuyết, bởi vì nàng không những xinh đẹp, mà còn ăn mặc vô cùng chăm chút, cử chỉ thì đoan trang đúng mực cao quý. Vương Nhuận Tuyết khác với Kha Nghiêu, nàng không bao giờ để lộ những biểu cảm thái qúa trên gương mặt của mình, mặc dù nàng ghét cay ghét đắng một người nào đó, nhưng ngoài mặt thì không ai đoán biết được là nàng ghét người đó. Do vậy mà nàng đối xử với ai cũng làm cho người đó có cảm giác vô cùng thân cận và thoải mái, còn Mị Nương hôm nay đến đây cũng là lấy cớ để được gặp mặt Đỗ Văn Hạo, vì nàng rất ít có cơ hội được gặp mặt hắn.

Mị Nương hôm nay mặc một chiếc áo màu hồng, một chiếc váy dài màu xanh ngọc, trên eo thắt môt dây đai Yên La hình hồ điệp, hai mai tóc xõa xuống, đầu cài một chiếc trâm phượng, trông vô cùng hấp dẫn.

Mị Nương lúc này lại cứ tưởng Vân Nương là một đứa nha hoàn trong nhà nên không để ý đến Vân Nương nhiều lắm, chỉ ngồi nói chuyện cười đùa với Vương Nhuận Tuyết, hai người cứ thế ngồi nói chuyện với nhau tầm một canh giờ Mị Nương mới xin phép ra về. Vương Nhuận Tuyết liền đứng dậy tiễn nàng ra tận ngoài cổng.

“Muội thấy người con gái này cho muội một cảm giác ra sao?” Vương Nhuận Tuyết đi đến bên Vân Nương ngồi xuống hỏi.

Vân Nương lúc này mới đặt những dụng cụ thêu thùa trên tay xuống đáp: “Tuy diện mạo không phải là xinh đẹp lắm, nhưng lại rất ưa nhìn, chỉ là những cử chỉ của nàng ta lại không được ưa mắt lắm, nhưng so với sự lả lướt, khêu gợi thì lại hơn Bảo Nhi gấp cả ngàn, cả vạn lần!”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Nếu như muội là nam nhân thì muội có thích dạng người con gái như thế này không?”

Vân Nương nghe vậy thì khinh khỉnh nói: “Đúng là loại đàn bà con gái kiểu này có thể được lòng đàn ông, nhưng muội không thèm!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy cười nói: “Tuy là muội không thèm, nhưng muội đã nói đúng sự thật rồi đấy! Muội nghĩ xem, Bảo Nhi muốn có thân hình thì chẳng có thân hình, muốn sắc cũng chẳng có sắc, vậy mà Vương Chí lại cứ muốn bám lấy Bảo Nhi, nếu như đổi Bảo Nhi lấy Mị Nương thì muội thấy muội có thể là đối thủ của Mị Nương hay không?”

Vân Nương nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu đáp: “Muội không chắc lắm!”

Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Muội nói đúng đấy, tuy là muội rất đẹp, nhưng muội lại thiếu đi sự khêu gợi lả lướt của một người con gái cần phải có, muội có nhan sắc, nếu như thêm vài phần lẳng lơ thì có lẽ không ai sẽ là đối thủ của muội nữa!”

Vân Nương lúc này mới phát hiện ra Vương Nhuận Tuyết không phải là người tầm thường chút nào, Vương Nhuận Tuyết cứ từng bước từng bước một đưa nàng tiến lên dần dần, càng lên cao nàng càng cảm thấy đằng sau nụ cười của Vương Nhuận Tuyết có rất nhiều học vấn! Sự hấp dẫn, cách ăn nói của nàng đều vô cùng hoàn mỹ thanh tao và thoát tục, cách nàng ăn mặc thì lại càng cao quý sang trọng, thậm chỉ đến cả ánh mắt của nàng cũng có thể làm cho người ta thất điên bát đảo. Nhưng cái cách mà Vương Nhuận Tuyết bộc lộ nó ra ngoài lại hết sức tự nhiên, không hề có chút gì gượng gạo, điều này làm cho Vân Nương càng cảm thấy mình phải cố học cho được những tinh túy mà Vương Nhuận Tuyết đang truyền thụ cho nàng.

Vân Nương nói: “Tuy nói là vậy nhưng muội làm sao học nổi phong cách của Mị Nương cơ chứ? Nhị phu nhân không thấy cách đi đứng, ăn nói của nàng ta vô cùng xấc láo, hỗn xược và lẳng lơ quá hay sao? Muội sợ không bắt trước nổi”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Chẳng có gì là không làm được cả, tất cả đều do bản thân mình cả, ta tin là muội có thể học tập được điểm này của Mị Nương!” Nói xong Vương Nhuận Tuyết liền bắt Vân Nương học theo ánh mắt của Mị Nương.

Vân Nương bắt trước mấy lần liền mãi không được, Vương Nhuận Tuyết đứng cạnh đó vẫn hết sức nhẫn nại hướng dẫn cho Vân Nương từng ly từng tí một.

Vân Nương học mãi không được ấm ức nói: “Tại sao nhị phu nhân lại không tự mình học những động tác này đi?”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy cười nói: “Cái này gọi là thuốc dùng đúng bệnh, ta cần nó làm gì, tất cả là vì tiên sinh nhà ta khác với tướng công nhà muội!”

Vân Nương nói: “Phu nhân nói đúng lắm, Đỗ tiên sinh đúng là hơn hẳn tướng công của muội, Vân Nương càng ngày càng ngưỡng mộ nhị phu nhân đó!”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Thôi không cần nịnh nữa! Muội bây giờ về nhà cố mà đứng trước gương luyện tập cho nó thành thục, những thứ cần truyền thụ ta đã truyền thụ hết cho muội rồi, còn những chuyện khác thì ta thấy muội cứ tùy cơ mà hành động!”

Vân Nương nói: “Thế về sau muội có cần đến đây nữa không?”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Nếu như muội vẫn còn nhiều điều chưa hiểu thì cứ việc đến tìm ta, chỉ là ta không còn gì để truyền dạy lại cho muội nữa thôi!”

Vân Nương nghe xong vô cùng cảm kích, cúi đầu tạ ơn sau đó liền cáo lui ra về.

Ngày hôm nay, Đỗ Văn Hạo dẫn theo Lâm Thanh Đại và Mộ Dung Ngọc Lan đi ra Ngũ Vị Đường, khi đi đến cổng thì phát hiện ra một người nữ ăn mày tầm ba mươi tuổi, lưng cõng một đứa nhóc tầm ba tuổi đang đứng trước cổng xin ăn những người đến đây khám bệnh.

Mộ Dung Ngọc Lan vốn từ trước đến giờ là một người rất nhân từ lương thiện, nên trông thấy cảnh này vội vã chạy vào trong Ngũ Vị Đường lấy một ít đồ ăn ra đưa cho người ăn mày kia.

Người ăn mày này thấy vậy vội tập tễnh đi tới nhận lấy đồ ăn trên tay của Ngọc Lan, Ngọc Lan thấy người này đi lại khó khăn bèn hỏi: “Ta thấy hai chân của chị sưng đỏ lên rồi, chân chị bị làm sao vậy?”

Người ăn mày liền nói: “Cái này không sao cả đâu, do hai ngày trước mưa nên tôi không may bị ngã, đa tạ lòng hảo tâm của cô nương!” Nói xong người ăn mày này liền quay lưng bỏ đi.

Mộ Dung Ngọc Lan thấy vậy vội gọi giật lại nói: “Chị chờ một chút!” Nói xong nàng lại chạy vào trong Ngũ Vị Đường tìm Đỗ Văn Hạo.

Một lúc sau Đỗ Văn Hạo đi ra, hắn đi tới chỗ người ăn mày nhìn vào hai chân của chị ta, thấy chỗ mắt cá chân sưng đỏ lên, cứ như là hai quả cà chua sống vậy. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền bảo người ăn mày ngồi xuống, sau đó hắn quỳ xuống xem xét kỹ lưỡng một hồi nói: “Cái chân này của chị mà không chữa đi, e là sau này không đi lại được đâu!”

Người ăn mày kia nghe vậy thì vô cùng kinh hãi, nhưng rồi lại cười khổ nói: “Làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy, mấy người đại phu các người đều toàn đi dọa người khác thôi, tôi hồi trước cũng ngã mấy lần thế này rồi, mấy ngày sau là khỏi thôi mà!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta dọa chị làm cái gì, chị cứ chờ đấy, để ta lấy ngân châm chọc vào cái cục u đỏ này cho chị xem máu tụ nó chảy ra như thế nào!”

“Ối! Đại phu không cần đâu!”

Người ăn mày kia vội vã kéo lấy tay áo của Đỗ Văn Hạo, nhưng lại ngặt vì tay mình bẩn nên vội vàng rụt tay lại, e dè nói: “Đa tạ đại phu đã quan tâm, nhưng thật sự là tôi không có tiền để chưa trị, do vậy không cần đại phu phải động tay vào đâu!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Chị không cần đưa ta tiền, ta chữa miễn phí cho chị!”

…………………

Người ăn mày nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, một người phụ nữ đứng cạnh đó thấy vậy vội lên tiếng nói: “Đỗ tiên sinh là người tốt bụng, thường hay chữa trị miễn phí cho mọi người, chị may mắn lắm mới gặp được tiên sinh đó, nếu như ngươi gặp phải nhà họ Dương thì họ còn lâu mới để ý đến những người như chị! Đỗ tiên sinh xem bệnh cho chị mà chị còn từ chối, thật là….!”

Người ăn mày kia thấy vậy sợ hãi nói: “Tôi tuy cũng nghe danh Đỗ tiên sinh của Ngũ Vị Đường từ lâu rồi, nhưng không ngờ tiên sinh lại trẻ như vậy!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ cười không nói.

Sau đó, Đỗ Văn Hạo liền dắt người ăn mày kia vào bên trong Ngũ Vị Đường, rồi tìm một chậu nước đến để rửa chân cho người ăn mày này. Xong đâu đấy hắn để chị ta nằm lên trên một trước sạp, còn đứa bé đặt bên cạnh người chị ta.

Đỗ Văn Hạo lại cho gọi người đem đến cho hắn một chiếc ghế rồi ngồi xuống xem chân của người ăn mày, Tiền Bất Thu lúc này cũng bước tới nói: “Sư phụ! Để lão phu xem xem sao!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Bên ngoài còn rất nhiều người bệnh cần ngươi giúp đỡ, không cần quan tâm đến ta đâu, ngươi cứ bận việc của ngươi đi!”

Diêm Diệu Thủ và Hàm đầu lúc này cũng vào trong giúp đỡ, nhưng khi vào trong này thấy bàn chân của người ăn mày tuy đã rửa rồi mà vẫn còn rất bẩn, cả hai thấy vậy sợ Đỗ Văn Hạo chạm vào bẩn tay cứ nằng nặc đòi mình xem hộ cho Đỗ Văn Hạo. Nhưng Đỗ Văn Hạo nhất quyết không chịu, đuổi luôn cả hai lên tiền đường chữa bệnh giúp Tiền Bất Thu, còn bản thân mình tự tay chữa trị cho người ăn mày này.

Đỗ Văn Hạo rút một loạt ngân châm ra, sau đó châm vào hai huyệt ở bên tai, mắt cá chân, gáy của người ăn mày, sau đó nói: “Chị nhắm mắt vào nghỉ dưỡng thần một chút đi, một tuần hương sau ta sẽ quay lại!”

Người ăn mày kia nghe xong liền tạ ơn Đỗ Văn Hạo rồi nằm nhắm mắt dưỡng thần, không lâu sau thì chị ta thiếp đi lúc nào không hay.

Đỗ Văn Hạo lúc này ra ngoài đại đường, Lâm Thanh Đại nói: “Thiếp trông thấy hai chân chị ta sưng to quá, không biết về sau có đi lại được không nữa?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không sao đâu! Nhưng cần phải thêm mấy ngày nữa, trong thời gian này chị ta không được phép đi lại lung tung!”

Mộ Dung Ngọc Lan nghe vậy nói: “Như vậy thì làm thế nào bây giờ! Chị ta không đi lại được thì làm sao đi xin ăn được, không xin ăn được thì đứa bé kia ăn cái gì? Hơn nữa chắc là chị ta cũng không có nơi ở nhất định nữa, chúng ta phải làm sao đây?”

Lâm Thanh Đại ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Trên lầu chúng ta vẫn còn một phòng trống, chúng ta để chị ta lên đó nằm quan sát tình hình, chờ bệnh khỏi rồi thì đi cũng không muộn! Chúng ta sau này sẽ dựng một cái viện, dùng để giữ bệnh nhân ở lại quan sát tình hình, như vậy lại còn có thể thu nạp thêm mấy người đến học y nữa!”

Mộ Dung Ngọc Lan nói: “Nếu như người bệnh toàn là nữ, mà người đến học y lại là nam, thế thì mỗi lần người bệnh đi vệ sinh mà người học y lại không giúp gì được, như vậy không phải là bất tiện hay sao?”

Lâm Thanh Đại nghe vậy nhoẻn miệng cười nói: “Vậy thì chúng ta chỉ chiêu mộ những người phụ nữ trạc tầm bốn mươi tuổi tới phụ trách việc này, tiền công thì ngang với mấy đứa người ở trong nhà, ta nghĩ sẽ có người đến làm thôi!”

Mộ Dung Ngọc Lan nói: “Biện pháp này hay quá, hình như vẫn chưa có người nghĩ ra thì phải?”

Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại nghe vậy thì cùng nhìn nhau cười, vì khi còn ở Ngũ Vị Đường tại Đổng Đạt huyện phương thức này đã được thực thi rồi.

Mộ Dung Ngọc Lan không biết nên cảm thấy biện pháp này tốt, do vậy nàng liền vội vã chạy đi tìm Tiền Bất Thu và Diêm Diệu Thủ để nói ý kiến này, mấy người kia nghe xong dĩ nhiên là đều tán đồng biện pháp này.

Sau một hồi bàn bạc, Đỗ Văn Hạo liền để cho Mộ Dung Ngọc Lan viết cáo thị chiêu mộ người đến học y và hộ lý, sau đó cho người đến dọn dẹp, vì nơi đây ngày trước là khách sạn, chính vì vậy mà nơi đây phòng ốc cũng nhiều, chỉ cần kê vài cái giường đến đặt vào là xong.

Cáo thị sau khi đem dán ra ngoài, vì tiếng tăm Ngũ Vị Đường quá nổi tiếng, do vậy có rất nhiều người đến xin việc. Lâm Thanh Đại và Mộ Dung Ngọc Lan vì thế trở nên vô cùng bận bịu, nhưng hai người vẫn rất nhanh chọn ra được một số người đem đến cho Đỗ Văn Hạo xem mặt và chọn lựa. Đỗ Văn Hạo sau khi xem xong liền lưu lại bốn người ở lại, bốn người này vốn đã từng làm qua bà đỡ, nên họ đều có chút ít kiến thức về y học. Đỗ Văn Hạo lại chọn thêm mấy đứa nhóc thông minh nhanh nhẹn để học y.

Ngày hôm nay, Tôn Hòa mời khách đến nhà, những khách mời đều là những người nổi tiếng, và dĩ nhiên bao gồm cả Đỗ Văn Hạo.

Nhạc Kỳ mới sáng sớm đã đích thân đến đón Đỗ Văn Hạo về phủ của mình, khi mới vào trong Đỗ Văn Hạo đã trông thấy nơi đây người đã vô cùng đông đúc, đại bộ phận đều là người hắn quen biết, mọi người trông thấy Đỗ Văn Hạo đều lần lượt bước tới chào hỏi hắn.

Nhạc Kỳ nói: “Tiên sinh! Chúng ta ra ngoài hậu viện ngồi một chút được không?”

Đỗ Văn Hạo gật đầu đồng ý, hai người đang định đi ra hậu viện, thì Dương Duệ đi tới, lâu ngày không gặp nét mặt ông ta đã tốt hơn trước rất nhiều.

Dương Duệ lúc này cười cười chắp tay chào hỏi Đỗ Văn Hạo: “Ồ! Đỗ tiên sinh đã tới rồi đó à? Nghe nói Ngũ Vị Đường của tiên sinh làm ăn càng ngày càng vào cầu! Bây giờ Ngũ Vị Đường đã trở thành đầu câu chuyện của bà con quận Tú Sơn này rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói sang chuyện khác: “Ta thấy khí sắc của Dương chưởng quầy tốt lắm, nhưng cũng nên chú ý sức khỏe một chút!”

Nhạc Kỳ nghe vậy thì bật phì cười, còn Dương Duệ thì gượng gạo nói: “Không có vấn đề gì đâu! Những người bệnh được Đỗ tiên sinh cứu chữa không phải đều là những người trường thọ hay sao, ta nói không biết đúng không nhỉ Tôn tiểu thư?”

Nhạc Kỳ cười đáp: “Cái này thì tự mình phải biết chú ý đến sức khỏe của mình thôi! Nghe nói Dương chưởng quầy lại sắp nạp thiếp thì phải?”

Dương Duệ nghe vậy ngơ ngác đáp: “Làm gì có chuyện đó? Ai nói vậy?”

Nhạc Kỳ nói: “Ồ, như vậy thì chứng tỏ rằng sức khỏe của Dương chưởng quầy vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian, để cho nó khôi phục lại rồi!”

Dương Duệ lúc này mới hiểu được là Nhạc Kỳ đang chế giễu mình, nhưng ông ta lại không dám ho he câu nào, vì nói cho cùng Nhạc Kỳ sắp về làm vợ của Liễu Tử Húc, mà Liễu Tử Húc bây giờ đã là con rể của Binh Bộ Thượng Thư rồi, ai dám dây vào, do vậy Dương Duệ chỉ biết ho khan lên cười nói: “Tôn tiểu thư thật là biết nói đùa, ta làm gì có diễm phúc được như Đỗ tiên sinh, nếu tiểu thư nói vậy, e rằng nên nói Đỗ tiên sinh mới đúng chứ?”

Nhạc Kỳ cười đáp: “Dương chưởng quầy sao lại quan tâm đến Đỗ tiên sinh vậy, mấy ngày trước nghe nói tam phu nhân và tứ phu nhân của ông chửi nhau trên phố, suýt nữa đánh nhau sứt đầu mẻ trán, ta thấy ông nên lo việc nhà của mình cho bình yên trước đi đã rồi mới lo đến nhà của người khác!”

Dương Duệ nghe vậy biết Nhạc Kỳ cố tình tìm cớ nói khích mình, tự thấy có nói chuyện nữa cũng vô vị, nên vội vã cúi đầu xin cáo từ.

Đỗ Văn Hạo đưa mắt dõi theo bóng hình của Dương Duệ, cười nói: “Tôn tiểu thư không biết lúc nào mà khả năng ăn nói lại trở nên lợi hại như vậy?”

Nhạc Kỳ nói: “Ngày trước ông ta là khách quen của nhà tiểu nữ, nhưng sau đó thấy cha của tiểu nữ cáo quan về nhà, thì ông ta không còn đến nữa, thậm chí đi ngoài đường chẳng may gặp mặt, thì ông ta cứ lơ đi cứ như không quen biết nhau vậy! Tiểu nữ khinh nhất là loại người tiểu nhân như ông ta!”

Hai Người sau đó đi ra vườn hoa nơi hậu viện, rồi tìm đến một cái đình ngồi nghỉ chân ở đó.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta thấy tiểu thư mấy ngày gần đây thần sắc vô cùng tốt, đúng là gặp chuyện vui có khác!”

Nhạc Kỳ nghe vậy thì vô cùng ngượng ngùng đáp: “Tiên sinh lại chê cười tiểu nữ rồi! Tiểu nữ mấy ngày gần đây rất bận, nghe nói sắp có viên tri huyện khác lên nhậm chức, cha và cậu của tiểu nữ cũng đang chờ cho việc hôn sự của tiểu nữ kết thúc xong thì sẽ quay về quê để sống! Tiểu nữ càng nghĩ càng thấy buồn, từ bé đến giờ đã sống xa bọn họ bao giờ đâu, về sau tiểu nữ một thân một mình, cũng không còn tiên sinh ở bên cạnh nữa, nghĩ mà cảm thấy sờ sợ!”

Đỗ Văn Hạo trông Nhạc Kỳ buồn như vậy liền lên tiếng an ủi nói: “Không phải là vẫn còn Tử Húc đó sao? Nó cưng chiều tiểu thư thế cơ mà?”

Nhạc Kỳ nghe vậy thì mỉm cười đáp: “Tử Húc cũng không phải hoàn toàn thuộc về tiểu nữ, tiểu nữ thậm chí không còn vẻ lạc quan như trước nữa rồi, Liêu Bích Nhi xuất sắc như vậy, lại còn có hậu phương vững mạnh nữa, còn tiểu nữ thì……”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Tuyết Nhi của ta mấy ngày hôm nay cũng đang bận bịu dậy bảo, bầy mưu tính kế cho phu nhân nhà họ Vương, hay là Tôn tiểu thư đi hỏi Tuyết Nhi xem sao?”

Nhạc Kỳ nghe vậy hỏi lại: “Nhà họ Vương nào vậy? Mà nhị phu nhân bày mưu tính kế chuyện gì cơ?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Cụ thể ta cũng không biết, nhưng nghe người ở trong nhà nói Vân Nương bây giờ thay đổi nhiều lắm!”

Nhạc Kỳ nghe xong đáp: “Ồ! Có phải Vân Nương của nhà Vương Chí, Vương viên ngoại không? Nghe nói Vân Nương rất xinh đẹp thì phải!”

Đỗ Văn Hạo gật đầu đồng ý.

Nhạc Kỳ nói: “Hôm nay nghe nói hai vợ chồng Vương Chí cũng đến đây, nhưng tiểu nữ lại chưa gặp được họ, nghe tiên sinh nói vậy tiểu nữ cũng thấy hiếu kỳ quá, đi chúng ta cùng đi xem xem sao!” Nhạc Kỳ nói xong liền đứng dậy đi luôn.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: “Sao Tôn tiểu thư thay đổi đề tài câu chuyện nhanh như vậy, cũng không phải gấp gáp mà, chút nữa ngồi vào bàn đằng nào mà chả gặp!”

Nhạc Kỳ nói: “Tiên sinh sao có thể ngồi cùng bọn họ được, tiên sinh phải ngồi ở ghế chủ xị, tiểu nữ ngồi đó một mình trông bọn họ cũng cảm thấy nực cười rồi!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy thì để ta ngồi cùng bàn với tiểu thư vậy!”

Nhạc Kỳ cười, nói một cách cảm khái: “Tiên sinh không biết chứ, tiểu nữ cứ phải dựa dẫm vào tiên sinh thế này, về sau đến kinh thành rồi muốn nghe được một lời tiên sinh dậy dỗ cũng khó! Hay là tiên sinh cùng lên kinh thành với tiểu nữa, nơi đó bệnh nhân cũng nhiều, lại còn có Tử Húc cũng ở đó làm bạn với tiên sinh nữa!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta dĩ nhiên là cũng sẽ đến thăm hai người thôi, vậy nhưng ta không muốn sống ở kinh thành, ta thấy sống ở quận Tú Sơn rất an nhàn vui vẻ, có sông nước hữu tình, rất thích hợp cho cuộc sống an nhàn của ta! Hơn nữa ta khó khăn lăm mới có được sự yên bình như ngày hôm nay, nếu mà vào kinh thành rồi lại long đong lận đận, phiền hà rắc rối lắm chuyện lắm!”

Nhạc Kỳ nói: “Tiên sinh nói cũng đúng, vậy thì tiên sinh sau này phải đến thăm Nhạc Kỳ đó!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Chắc chắn ta sẽ đến thăm hai người, tiểu thư cứ an tâm!”

Không lâu sau, có đứa người ở chạy tới gọi hai người vào trong dùng bữa.

Đỗ Văn Hạo quả nhiên là được cho ngồi chỗ chủ xị, Đỗ Văn Hạo lúc trước đã hữa với Nhạc Kỳ rồi, do vậy hắn từ chối ngồi ở chỗ này, lại thấy Vương Chí cùng với Vân Nương và Bảo Nhi ngồi ở bàn gần đó, vậy nên hắn liền bước tới chỗ cạnh Nhạc Kỳ rồi ngồi xuống.,

Vì Đỗ Văn Hạo đã từng xem bệnh cho Bảo Nhi, nên Vương Chí vô cùng cảm kích hắn, khi trông thấy Đỗ Văn Hạo đi tới liền tiến tới cúi người thi lễ, Vân Nương cũng nghĩ Vương Nhuận Tuyết đối xử với mình rất tốt, nên dĩ nhiên cũng vô cùng kính trọng Đỗ Văn Hạo. Mọi người trong bàn đều nhận ra Đỗ Văn Hạo, chính vì vậy mà không khí trên bàn ăn rất là vui vẻ, ai cũng cười nói uống rượu vô cùng thoải mái.

“Nghe nói Ngũ Vị Đường của Đỗ tiên sinh có thâu nhận nữ học viên, đúng là một chuyện lạ hiếm thấy!” Một người lớn tuổi cười nói.

Đỗ Văn Hạo nói: “Chẳng qua là tiện lợi cho những người bệnh nhân nữ hoặc trẻ em thôi, phụ nữ chăm sóc người khác vẫn chăm chút hơn đàn ông con trai mà!”

Người cao tuổi kia nghe vậy gật gật đầu khen phải, rồi sau đó quay sang Nhạc Kỳ nói: “Tôn tiểu thư tại sao lại ngồi ở đây, sao không ngồi với Tôn đại nhân vậy?”

Nhạc Kỳ cười đáp: “Ngồi cùng với tiên sinh và mọi người cũng không sao cả mà!”

Một người phụ nữ ngồi đây nghe vậy liền nói: “Khí sắc của Tôn tiểu thư thật là tốt, cũng may mà có Đỗ tiên sinh bảo dưỡng cho tiểu thư cẩn thân, sau này chắc chắn sẽ sinh được một thằng bé béo tròn xinh xắn!”

Mọi người nghe vậy đều bật cười vui vẻ, Bảo Nhi nói: “Nói đúng lắm! Tôn tiểu thư đúng là có phúc, về làm vợ của trạng nguyên thì sau này vinh hoa phú quý suốt đời rồi còn gì nữa!”

Người phụ nữ kia nói: “Nhị phu nhân số cũng sướng mà, Vương viên ngoại đối xử với phu nhân cũng tốt lắm!”

Bảo Nhi nghe vậy chỉ nhếch mép khinh khỉnh đáp: “Thế thì cũng không thể nào so bì được với trạng nguyên của người ta chứ? ”

Vương Chí nghe vậy thì rất không hài lòng, Vân Nương cũng nhận ra điều đó bèn nói: “Thiếp thấy tướng công đối xử với Bảo Nhi tốt lắm! Tướng công là người hiền hậu, đối nhân xử thế hết sức hài hòa, gia cảnh trong nhà cũng khá, nói không bằng người khác cũng không phải!”

Vương Chí thấy Vân Nương nói hộ cho mình như vậy thì lấy làm vui vẻ.

Người phụ nữ kia liền nói: “Ồ! Đại phu nhân dạo gần đây càng trông càng xinh đẹp, Vương viên ngoại đúng là có phúc lớn nhé, tìm được người vợ xinh đẹp thế này!”

Vương Chí cười đáp: “Ha ha! Đa tạ, đa tạ!”

Bảo Nhi nghe mà tức anh ách trong bụng, liền quăng luôn đôi đũa xuống bàn, kéo kéo tay áo của Vương Chí, õng ẹo nói: “Lão gia! Thiếp ăn no rồi, chúng ta về thôi!”

Người có tuổi nghe vậy thì cười khẩy khích bác nói: “Nhị phu nhân đúng là quên mất mình là ai rồi thì phải! Mọi người vẫn ngồi ăn ở đây, vậy mà nhị phu nhân nằng nặc đòi đi về, ha ha….. đúng là hay thật đấy!”

Vương Chí nghe vậy thì khẽ gắt lên: “Có hiểu lễ phép là gì không hả? Làm gì có chuyện mình đứng lên về trước người ta bao giờ không hả?”

Vân Nương thấy vậy vội quay sang người cao tuổi kia nói: “Xin lão nhân gia bớt giân, khi nãy tiểu nữ thấy mấy món ăn ở đây hơi khô và cứng, do vậy đã bảo người đi chuẩn bị ít cháo cho lão nhân gia dùng. Chắc là sắp đưa lên rồi đấy, đầu bếp nhà Tôn đại nhân làm món này rất ngon đó!”

Người cao tuổi nghe vậy gật gù nói: “Được, được được, đại phu nhân đúng là chu đáo quá!”

Đỗ Văn Hạo và Nhạc Kỳ đều chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, nhưng cả hai chỉ cười chứ không nói câu nào cả.

Bảo Nhi thấy Vương Chí nói mình trước mặt nhiều người như vậy, thì bất giác khóc lên rưng rức, Vương Chí nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, Vân Nương thấy vậy liền nhẹ giọng nói: “Bảo Nhi! Hay là để ta cho người làm cho muội một ít bánh muội thích ăn lên nhé? Đừng như vậy nữa, mọi người thấy muội làm vậy mất vui ra!”

Bảo Nhi nghe vậy vô cùng tức giận quát lên: “Không cần ngươi phải giở cái trò mèo này ra nữa, cút ra chỗ khác!”

Vân Nương nghe vậy cũng không hề tức giận, mà chỉ mỉm cười không nói, người phụ nữ ngồi gần đó thấy vậy liền nhếch mép khích bác: “Thật không ngờ thời buổi bây giờ làm thiếp lại dám bắt nạt cả vợ cả nữa, đúng là trò ngược đời quái đản!”

Bảo Nhi nghe vậy thì đứng phắt người dậy chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ kia quát: “Ngươi nói ai hả?”

Ngươi phụ nữ kia vốn là vợ của một viên quan nhỏ ở quận Tú Sơn này, do vậy cũng hiểu lễ nghĩa, nên cũng không thèm chấp Bảo Nhi làm gì, bà ta chỉ nhìn Bảo Nhi với con mắt khinh thường nói: “Vương viên ngoại à! Ta thấy ngài nên quản cô vợ lẽ của ngài một chút đi, nếu không danh tiếng của ngài sớm muội gì cũng bị người phụ nữ này làm cho ô uế hết cả!”

Những bàn ăn xung quanh bàn của Vương Chí cũng nhất thời đổ dồn hết con mắt về phía này, làm cho Vương Chí vô cùng khó xử, anh ta đứng hẳn dậy lôi thẳng Bảo Nhi ra ngoài, khi đến một nơi vắng người, Vương Chí tức đến nổ đom đóm mắt quát ầm lên: “Ngươi đừng có ở đây làm mất mặt ta nữa, mau cút về nhà cho ta nhờ!”

Bảo Nhi vẫn rất cứng đầu nói: “Rõ ràng là do Vân Nương cố tình chia rẽ hai ta, sao lão gia lại không trách Vân Nương mà lại đi trách thiếp cơ chứ?”

Vương Chí nghe vậy thì không kìm nổi nữa lập tức giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt của Bảo Nhi nói: “Ngươi còn nói chia rẽ hả? Vân Nương muốn tốt cho ngươi vậy mà ngươi còn ngậm máu phun người, ta thấy đúng là ta đã mù khi lấy ngươi về, tại sao ta lại có một con vợ lẽ thô tục như ngươi chứ? Cút đi cho khuất mắt ta!” Nói xong Vương Chí liền quay lại bàn ngồi xuống cạnh Vân Nương tiếp tục ăn uống.

Nhạc Kỳ chứng kiến tất cả quá trình xảy ra của câu chuyên, nàng thấy Vân Nương bây giờ thay đổi khác xa nhiều quá, nhất là cách ăn mặc giống hệt Vương Nhuận Tuyết, do vậy nàng càng hạ quyết tâm tìm tới Vương Nhuận Tuyết để học hỏi một phen.

Vân Nương thấy gương mặt của Vương Chí nặng như chì, nhưng ngặt vì nơi này đông người không dám lên tiếng khuyên nhủ, mà chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt vào lưng và đùi của Vương Chí để an ủi, Vương Chí lúc này cũng đã điểu chỉnh lại cơn nóng giận của mình, sau đó lại quay sang mọi người cười nói vui vẻ.

Còn về phần Bảo Nhi thì sau khi bị Vương Chí nện cho một cái tát thì bị bỏ rơi ở lại một mình, nàng lững thứng đứng cô độc trong viện, gương mặt của nàng lúc này phấn kem nhạt nhòa do nước mắt làm loang lổ mà ra, trông nàng lôi thôi lếch thếch đến tội nghiệp, mấy đứa người ở trong này thấy vậy vội chạy tới hỏi thăm, nhưng Bảo Nhi lại cảm thấy chán nản không nói không rằng lững thững bỏ ra về một mình.

Sau bữa cơm, Nhạc Kỳ liền bám lấy Đỗ Văn Hạo đòi hắn cho nàng đi gặp Vương Nhuận Tuyết, Đỗ Văn Hạo cũng vô cùng hiếu kỳ muốn biết Vương Nhuận Tuyết rốt cuộc đã dậy dỗ cho Vân Nương kiểu gì mà chỉ trong vòng có nửa năm Vân Nương thấy đổi đến một trăm tám mươi độ như vậy.

Hai người sau đó liền đi về Vân Phàm sơn trang, khi vừa đi tới cổng phủ thì trông thấy mấy đứa người ở đang khiêng mấy chiếc thùng gỗ ra ngoài, mấy người này trông thấy Đỗ Văn Hạo và Nhạc Kỳ thì vội vã đặt thùng gỗ xuống cúi người thi lễ.

Nhạc Kỳ thấy vậy vội ngó đầu vào hai chiếc thùng gỗ nhìn nhìn, thì thấy trong đó có mấy con cá vàng, liền hỏi: “Có phải cá trong vườn nhà không, sao lại thả chúng đi vậy?”

Một đứa người ở liền đáp: “Dạ đây là do quản gia dặn dò phải làm thế ạ! Quản gia nói rằng còn hai ngày nữa là đến ngày lễ của Nương Nương rồi, theo như tục lệ thì ngày này nên phóng sinh, do vậy mà quản gia mới bắt bọn nô tài đem cá đi phóng sinh đó ạ!”

Nhạc Kỳ nói: “Phóng sinh cũng không cần nhiều thế này chứ, chỉ cần thả vài con lấy lệ là được rồi mà!”

Đứa người ở nghe vậy liền nói: “Quản gia nói rồi, phóng sinh càng nhiều thì lão gia cùng mấy vị phu nhân và cả hai vị thiếu gia sẽ càng có phúc lộc nhiều hơn, còn về cá trong vườn thì quản gia bảo ra ngoài mua về mấy con là được thôi ạ!”

Nhạc Kỳ nghe vậy thì chỉ mỉm cười rồi để cho mấy đứa người ở kia xách cái thùng nước đi phóng sinh, nàng quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Quản gia nhà tiên sinh đúng là khá thú vị!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Còn có chuyện khác thú vị hơn nữa cơ, tiểu thư có biết Khả Nhi của Anh Tử không nhỉ?”

Nhạc Kỳ nói: “Ồ! Tiểu nữ đã gặp qua nó rồi, nó là con hổ chuyên ăn chay đúng không?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Chính xác! Thạch Đầu nói rằng Khả Nhi nói cho cùng vẫn là động vật ăn thịt, không nên ép nó làm hòa thượng như thế! Thế là Thạch Đầu liền lấy thịt cho nó ăn, tiểu thư đoán xem kết quả ra sao?”

Nhạc Kỳ đáp: “Nó ăn thịt đúng không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười lớn nói: “Nó nhất định không chịu ăn, sau này Khả Nhi cứ trông thấy Thạch Đầu là lẩn trốn sang chỗ khác, cứ như chơi trò chơi ú tim với nhau vậy, ha ha ha!”

Nhạc Kỳ nghe vậy cũng bật cười khanh khách, hai người sau đó hướng về phòng viện của Vương Nhuận Tuyết vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

Khi vào bên trong thì chỉ thấy Vương Nhuận Tuyết và Liên Nhi đang ngồi ở trong này, trước mặt hai người bọn họ là mấy chục đứa nha hoàn, Đỗ Văn Hạo lúc này có ý muốn đứng sang một bên theo dõi tình hình, nên hắn và Nhạc Kỳ cùng đứng nấp đằng sau một hòn non bộ gần đó.

Lúc này chỉ nghe thấy Vương Nhuận Tuyết nói: “Ta không phải là người hay nghi kỵ lung tung, trước khi các ngươi đến đây thì đã có người nói trong phòng mất đồ rồi, do vậy mà ta gọi các ngươi đến đây. Khi nãy ta đến phòng của đại phu nhân thì thấy đại phu nhân cởi nhẫn đặt lên trên bàn, chỉ là do mải nói chuyện với ta mà quên mất đeo nó vào, khi ta vừa mới rời đi thì nghe Anh Tử nói chiếc nhẫn đó bị mất rồi! Ta nói cho các ngươi biết, chiếc nhẫn đó không những đắt tiền, mà nó còn là vật kỷ niệm của lão gia và đại phu nhân, thế mà các ngươi dám ăn cắp nó! Ta hiện giờ chỉ tìm mấy người đã từng qua phòng của đại phu nhân qua đây, các ngươi bây giờ đưa chiếc nhẫn ra thì ta không những trả tiền công tháng này, mà còn không đem chuyện này ra nói cho người khác biết! Còn nếu vẫn còn cứng đầu cứng cổ thì đừng trách ta vô tình!”

“Nhị phu nhân, khi trước bọn nô tỳ làm cho nhà khác thì khi xẩy ra những chuyện như thế này, thì người ta toàn kiểm tra trên người xong rồi lại cho người vào lục soát trong phòng, bọn nô tỳ có thể cởi quần áo ra cho nhị phu nhân kiểm tra!” Một đứa nha hoàn lên tiếng.

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy cười lạnh nói: “Các ngươi cứ tưởng là ta không dám làm như vậy hả? Đừng có tưởng rằng quản gia bây giờ đang bị bệnh mà không có người trừng trị các ngươi, ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ, nếu như các ngươi vẫn cứng đầu không chịu nhận, thứ chúng ta cứ việc đứng chờ ở đây, xem ai gan lỳ hơn ai!”

“Nhị phu nhân! Xin phu nhân cứ việc kiểm tra, bọn nô tỳ không ăn cắp, không việc gì phải sợ cả!”

Nhạc Kỳ lúc này khẽ lên tiếng nói: “Mấy đứa nha đầu này đúng là hỗn láo thật, bọn chúng hiện giờ đang có hành động uy hiếp nhị phu nhân!”

Đỗ Văn Hạo lúc này chỉ đưa mắt ra ý cho Nhạc Kỳ tiếp tục theo dõi chứ không nói câu nào cả.

Vương Nhuận Tuyết nói: “Các ngươi tưởng rằng làm như vậy là làm khó dễ cho ta hả? Liên Nhi muội đi gọi Anh Tử, Nhược Vũ, Nhược Vân mấy người bọn nó đến đây, sau đó để cho Thạch Đầu đưa mấy người này vào trong phòng kiểm tra!”

Liên Nhi lúc này nghe vậy liền đứng dậy, mấy đứa nha hoàn thấy vậy liền đứng cạnh nhau thầm thầm thì thì, đứa thì lo lắng, đứa thì hoang mang, còn có đứa thì mừng thầm trong bụng, chỉ là đại bộ phận bọn nha hoàn này muốn biết xem Vương Nhuận Tuyết sẽ giải quyết chuyện này ra sao.

Nhạc Kỳ nói: “Tiên sinh! Hay là chúng ta ra giúp nhị phu nhân!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Tuyết Nhi cần gì chúng ta giúp đỡ, tiểu thư cứ việc đứng đó xem trò hay là được rồi, cố mà học hỏi nhỡ sau này gặp phải trường hợp như vậy!”

Nhạc Kỳ nghe vậy thì khẽ gật gật đầu, sau đó lại quay ra theo dõi tình hình.

Rất nhanh, Liên Nhi lúc này đã dẫn Anh Tử cùng với mấy đứa nha hoàn thân cận bên cạnh các vị phu nhân của Đỗ Văn Hạo tới.

Vương Nhuận Tuyết nói: “Mấy người các ngươi kiểm soát trên người bọn chúng cho ta, nhớ đừng để xót bất kỳ chỗ nào đó!”

Mấy người bọn Anh Tử nghe xong liền tới bắt bọn nha hoàn kia đứng tách nhau ra, rồi cởi hết áo khoác ngoài cùng với miếng vải bọc ở chân xuống, sau đó tỉ mỉ cẩn thận kiểm soát một hồi lâu, nhưng không hề phát hiện ra bất kỳ vật gì cả.

Một đứa nha hoàn lúc này lên tiếng nói: “Nhị phu nhân cũng đã trông thấy rồi đấy! Bọn nô tỳ đâu có lấy cái gì đâu!”

Liên Nhi nghe vậy liền quắc mắt quát: “Ngươi đắc ý cái gì hả? Ta thấy ngươi trong đám người này thì ngươi là đắc ý nhất thì phải, ngươi vội vã cái gì chứ hả? Quản gia cũng đã lục soát phòng các ngươi xong đâu mà ngươi đã lắm mồm lắm miệng thế?”

Đứa nha hoàn kia nghe vậy thì chỉ biết im lặng, không dám ho he thêm câu nào nữa.

Một lúc sau Thạch Đầu dẫn thêm mấy đứa hộ viện tới, sau đó thầm thì điều gì đó vào tai của Vương Nhuận Tuyết, Vương Nhuận Tuyết nghe xong nét mặt lập tức sa sầm hết cả xuống.

Mấy đứa nha hoàn thấy nét mặt của Vương Nhuận Tuyết khó coi như vậy liền biết là bọn Thạch Đầu cũng không tìm ra được vật bị mất, nên tất cả bọn chúng cùng nhao nhao hết cả lên.

Thạch Đầu thấy vậy liền quát: “Các ngươi làm cái trò gì thế? Đây là cái chợ hả?”

Một đứa nha hoàn thấy vậy bèn nói: “Nếu như tìm thấy rồi mau lôi đứa ăn cắp ra cho bọn nô tỳ xem mặt, còn nếu không thì nhị phu nhân có lẽ nên để cho bọn nô tỳ ra về, bọn nô tỳ còn nhiều việc lắm!”

Thạch Đầu nghe vậy cười lạnh nói: “Ngươi là cái thá gì hả? Ta thấy cái miệng của ngươi muốn ăn tát rồi phải không? Ngươi có việc gì làm lẽ nào nhị phu nhân lại không biết hả, ngươi mà còn lắm mồm nữa coi chừng ta treo miệng ngươi lên!”

Đứa nha đầu kia vốn đã sợ Thạch Đầu rồi, giờ nghe hắn dọa như vậy lại càng sợ, chỉ biết im thin thít không nói thêm câu nào nữa.

Nhạc Kỳ lúc này liền nói: “Bây giờ phải làm thế nào đây?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Thấy Thạch Đầu mắng đứa nha hoàn kia chưa?”

Nhạc Kỳ gật gật đầu đáp lại.

Đỗ Văn Hạo nói: “Chiếc nhẫn là do nó lấy đó!”

Nhạc Kỳ nói: “Chỉ vì nghe nó nói như vậy mà kết luận ngay là nó lấy cắp hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ cười nói: “Không tin thì chúng ta cứ theo dõi tiếp là biết ngay thôi!”

Vương Nhuận Tuyết lúc này cũng đã đứng dậy đi xung quanh đám nô tỳ này hai vòng, rồi đột nhiên bật cười nói: “Mấy người các ngươi đứng cũng mỏi rồi đúng không? Hay là chúng ta chơi trò chơi một lúc được không?”

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt kinh ngạc, Thạch Đầu cũng đưa ánh mắt khó hiểu lên nhìn Vương Nhuận Tuyết.

Vương Nhuận Tuyết lúc này tiến tới bên Liên Nhi thì thầm vài câu, Liên Nhi nghe xong liền gật gật đầu rồi lui ra.

Vương Nhuận Tuyết nói: “Các ngươi biết con ếch nó nhẩy như thế nào không nhỉ?”

Tất cả mọi người nghe xong đều sững người không hiểu gì cả.

Vương Nhuận Tuyết quay sang Anh Tử hỏi: “Ngươi biết không?”

Anh Tử nghe vậy liền đáp: “Cái này thì nô tỳ biết, mấy người các ngươi không biết thì ta làm mẫu cho các ngươi xem!” Anh Tử nói xong liền vén váyy lên thắt vào dây lưng ngang hông rồi ngồi xổm xuống nhẩy theo kiểu ếch.

Một đứa nha hoàn thấy vậy liền nói: “Chơi kiểu này không vui!”

Thạch Đầu gằn giọng nói: “Nhị phu nhân bắt các ngươi nhẩy kiểu ếch thì các ngươi cứ việc làm theo, không được nhiều lời!”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Các ngươi nhẩy xung quanh cái cây này cho ta, đứa nào trẻ thì mười vòng, người nào có tuổi thì năm vòng!”

Tất cả mọi người nghe xong thì bất đắc dĩ liền ngồi xổm xuống nhẩy chồm hỗm như mấy con ếch.

Vương Nhuận Tuyết nói: “Cấm đứa nào được gian lận! Anh Tử, ngươi đứng đây kiểm tra bọn chúng cho ta, đứa nào gian lận bắt nó nhẩy lại từ đầu!”

Anh Tử nghe vậy liền đáp: “Vâng! Thưa nhị phu nhân!”

Lúc này Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi cũng vừa mới đi tới, Nhược Vũ thấy vậy vội chạy đi tìm ghế cho hai người ngồi.

Đỗ Văn Hạo nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể hiện thân được rồi, nhưng Tôn tiểu thư không được nói thêm câu gì nữa đấy!”

Nhạc Kỳ nghe vậy liền gật đầu đồng ý, sau đó theo chân Đỗ Văn Hạo bước ra.

Đỗ Văn Hạo lúc này ra ý bảo mấy người Bàng Vũ Cầm cứ việc ngồi đó, sau đó tự hắn tìm lấy ghế ra cho Nhạc Kỳ và mình ngồi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.