Đột nhiên tiếng pháo điếc tai cùng với tiếng nhạc khí nổi lên, chiếc kiệu dừng lại, Kha Nghiêu để ahi cô gái kia đỡ tay xuống.Kha Nghiêu nhìn xuống đất thấy có một đôi bàn chân to lại gần, nàng mừng quá rồi đột nhiên khụy xuống.“Kha Nghiêu Kha Nghiêu…”
Kha Nghiêu nghe thấy có người gọi mình từ xa, nàng mở mắt, thấy đâu đâu cũng là màu đỏ rực, chăn ga gối màn rèm cửa cũng đỏ, có một chữ hỉ dán trong phòng nữa.
Sao mình lại nằm đây?Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu mở mắt thì mừng lắm, hắn nắm chặt tay Kha Nghiêu nói: “Dọa bọn ta sợ chết khiếp, nàng thấy thế nào rồi?”
Kha Nghiêu nói nhỏ: “Muội muốn xuy xuy”
Đỗ Văn Hạo không nghe thấy hỏi lại: “Nàng muốn gì cơ?”
Kha Nghiêu chịu không nổi nữa nói: “Muội muốn xuy xuy à!”
Đỗ Văn Hạo sững ra rồi cười phá lên: “Xem nàng kìa, có phải nhịn lâu quá nên ngất phải không?”
Nói rồi đỡ Kha Nghiêu ngồi dậy, Ngọc Trâm túc trực ngoài cửa nghe thấy tiếng người nói bèn đi vào.Đỗ Văn Hạo cười nói: “Mau đưa lục phu nhân đi tiểu tiện, còn có một đống người đang đợi mở tiệc đấy! Nàng nghỉ đi, lát nữa ta sẽ quay lại”
Kha Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu, Ngọc Trâm đeo giàu vào cho nàng rồi dìu ra ngoài.Mọi người thấy Đỗ Văn Hạo đi ra thì nhìn chăm chăm vào hắn, Đỗ Văn Hạo nói: “Không có gì, đã tỉnh rồi, chắc là buổi trưa chưa ăn gì nên đói, thật không phải, bắt mọi người phải đợi lâu rồi”
Dương Thiên Hộ nói: “Ta thấy cũng phải, nhiều tân nương đã bị đói ngất đi, không có chuyện gì là tốt rồi”
Đỗ Văn Hạo sợ Kha Nghiêu còn yếu bèn nói: “Lễ lạt đã xong, mọi người còn không mau bắt đầu, nào, dùng bữa thôi”
Dương Quang nói: “Không được, còn chưa kính rượu mà! Tân nương ra kính mọi người một ly đi! Mọi người nói có phải không?”
Bọn a hoàn và cả Tứ nương đều gào lên phản đối.Vương Nhuận Tuyết nói: “Không phải tân nương không được ra ngoài sao?”
Dương Thiên Hộ giải thích: “Chỗ chúng tôi không coi trọng chuyện này lắm.
Tân nương phải kính rượu mọi người, cái này còn quan trọng hơn bái đường ấy chứ”
Bàng Vũ Cầm nói nhỏ với Đỗ Văn Hạo: “Cái này cũng nên, mọi người đợi lâu như vậy rồi, để thiếp đi gọi cô ấy ra”
“Không cần, nàng cứ ngồi đây, người nàng còn yếu, để Ngọc Lan đi thì hơn”
Ngọc Lan đứng dậy đi về phía phòng Kha Nghiêu.Trụ Tử hít thật sâu kéo dài giọng: “K..h..a..i…t..ị…c..h…!”
Hỉ yến chính thức bắt đầu.Vương Nhuận Tuyết ngồi bên cạnh Đỗ Văn Hạo hỏi nhỏ: “Có thật là không có chuyện gì không?”
Đỗ Văn Hạo nhịn cười nói: “Không có gì, con a đầu này đến thành thân cũng khiến người ta lo lắng”
Lâm Thanh Đại: “Vậy chúng ta không cần đến xem đâu, để muộn nữa hãy tới”
Kha Nghiêu đi ra, nang thấy người nhẹ đi hẳn, chỉ có điều chiếc váy bó này khiến nàng không tài nào bước rộng được rất khó chịu.“Lục phu nhân, lão gia bảo tôi đến mời phu nhân ra ngoài kính rượu mọi người”
Mộ Dung Ngọc Lan thấy Kha Nghiêu đứng duỗi chân duỗi cẳng cho là chắc Kha Nghiêu quá mệt.Kha Nghiêu đáp: “Ngọc Lan tỉ tỉ hãy gọi tên đi, gọi là lục phu nhân làm muội cảm thấy cách biệt quá”
Mộ Dung Ngọc Lan gật đầu đồng ý, đến bên Kha Nghiêu, do thấy Kha Nghiêu đi không ngỗ ngược như trước nữa, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điểm kì lạ của bộ trang phục Kha Nghiêu đang mặc.“Sao muội lại đi đứng như vậy?”
Kha Nghiêu chỉ trỏ chiếc váy rồi nhăn nhó đáp: “Người ở đây thật kì lạ, may váy rõ chật, làm sao mà đi đứng bình thường được chứ? Lại còn nói phải mặc chiếc váy này 1 tháng nữa chứ, thà muội nằm liệt giường 1 tháng cho rồi”
Mộ Dung Ngọc Lan quỳ xuống nhìn, rồi nói với Ngọc Trâm: “Em đi mang hộp kim chỉ lại đây, ta thấy chân váy đường chỉ hơi sơ sài, dễ sửa thôi, dù gì cũng mới mở tiệc, đợi chút nữa mới ra cũng được”
Kha Nghiêu biết Mộ Dung Ngọc Lan là chuyên gia nữ công gia chánh nên mừng lắm, vội bảo Ngọc Lan sửa cho mình.Mộ Dung Ngọc Lan bảo Kha Nghiêu quay về phòng, vì riêng việc mặc cái váy này cũng đã quá cầu kì, vì vậy phải để cho Kha Nghiêu ngồi trên một chiếc ghế cao hơn một chút, còn bản thân Ngọc Lan thì ngồi lên một tấm nệm, Ngọc Trâm thì cầm đèn soi cho chủ nhân, Ngọc Lan tháo chỉ hai bền viền váy ra, đang định dùng kéo cắt thì nhớ ra là hôn lễ không được dùng những thứ này.
Ngọc Lan đánh dùng vải cùng màu vá lấp đi, sau đó bảo Kha Nghiêu đứng lên đi thử mấy bước.
Tuy không thoải mái được như hàng ngày nhưng cũng không khó chịu như lúc mới mặc nữa, Kha Nghiêu mừng lắm.Mộ Dung Ngọc Lan nói: “Chỉ là tạm thời thôi, không thể người khác nhìn thấy, kẻo lại phật lòng người ta, không được làm mọi người mất vui”
Kha Nghiêu chợt nhớ ra bèn hỏi: “Vậy muội có cần trùm khăn nữa không? Không phải đợi lúc nữa mới được bỏ khăn sao?”
Ngọc Lan đáp: “Hay chúng ta đi chúc rượu mọi người trước, sau đó quay lạ trùm khăn cũng được? dù gì thì muội cũng bỏ ra rồi mà”
Kha Nghiêu không thích cái khăn đó tẹo nào, thế là theo Mộ Dung Ngọc Lan ra phòng khách chúc rượu mọi người.Lúc mọi người ra về thì đã là nửa đêm.Kha Nghiêu sớm đã quay ề phòng, Cam Thảo và Hỉ Nhi gáp ngắn ngáp dài hầu hạ túc trực bên chủ nhân, bận cả ngày ai cũng mệt mỏi rồi.Kha Nghiêu không đành lòng nói: “Các ngươi về nghỉ trước đi”
Cam Thảo cố giữ cho mình tỉnh táo nói: “Sao thế được? phu nhân và lão gia còn chưa uống rượu hợp hoan mà!”
Ngọc Trâm nói: “Vẫn còn sớm mà! Nghe tiếng thì hình như bây giờ đã tàn tiệc, lão gia chắc sắp quay lại rồi”
Đang nói thì cửa lạch cạch mở ra, Đỗ Văn Hạo trong bộ quần áo tân lang đỏ bước vào, Kha Nghiêu vội bảo Cam Thảo lấy khăn trùm lên cho mình.“Chúc mừng lão gia, lục phu nhân”
Cam Thảo và Ngọc Trâm đồng thanh chúc mừng.Đỗ Văn Hạo cười rồi đi đến trước mặt Kha Nghiêu, Ngọc Trâm nhanh nhảu đưa cho Đỗ Văn Hạo một chiếc gậy nhỏ.“Nhất bình hoa khai mãn địa, nhị bình phu thê mĩ mãn, tam bình trăm năm hảo hợp, mời lão gia bỏ khăn cho lục phu nhân”
Đỗ Văn Hạo cẩn thận vén khăn lên, thấy Kha Nghiêu cúi đầu Đỗ Văn Hạo nhớ đến một câu từ: “Kim phượng ngọc lộ nhất tương phùng, canh sinh khước nhân gian vô số”
Cam Thảo lấy rượu hợp hoan ra, Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên Kha Nghiêu, Cam Thảo rót cho mỗi người một ly, sau đó nói: “Mời lão gia và lục phu nhân uống rượu hợp hoan, những ngày về sau sẽ hòa thuận vui vẻ”
Hai người uống cạn hai ly rượu, Cam Thảo và Ngọc Trâm xin lui: “Lão gia và lục phu nhân nghỉ ngơi, nô tì xin cáo lui”
Rồi hai người đi ra đóng cửa lại.Kha Nghiêu giờ mới ngẩng đầu lên nói: “Lão gia cũng mệt rồi, để thiếp cởi áo khoác cho rồi đi rửa chân tay đi”
Đỗ Văn Hạo rửa tay qua loa bằng chậu nước đước đặt sẵn trong phòng, quay đầu lại nhìn thấy Kha Nghiêu đã thay trang phục mới, chiếc áo màu hồng đào, chiếc quần lụa màu xanh nhạt như nước hồ, chiếc tất màu xanh ngọc nhạt phối hợp với chiếc giày màu đỏ, trông rất đẹp.Thấy Đỗ Văn Hạo nhìn mình Kha Nghiêu vội cúi đầu ngồi xuống giường.Đỗ Văn Hạo lại gần ngắm kiểu trang điểm mới của Kha Nghiêu, mái tóc đen được búi cao gọn gàng, làm nổi bật gương mặt trắng hồng, trông nàng càng đẹp hơn, lúc này nàng đang cúi đầu thẹn thùng nhìn càng đẹp hơn.“Không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ thôi?”
Kha Nghiêu lên tiếng.Đỗ Văn Hạo giờ đang mâu thuẫn, hắn biết lúc này không động phòng được, nhưng trước mặt mình là một tiểu mĩ nhân xinh đẹp, chuyện lần trước xảy ra khi hắn chẳng còn ý thức được gì, không biết mĩ nhân này có vị gì nữa.Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo chăm chăm nhìn mình có phần ngại nên chiu tọt vào chăn, tay áo nàng ngắn quá làm cánh tay trắng nhỉ nhắn của nàng thoắt ẩn thoắt hiện“Đừng nói nữa”
Đỗ Văn Hạo nói.Kha Nghiêu chưa kịp hiểu gì thì Đỗ Văn Hạo đã lấy tay ghìm Kha Nghiêu lại.“Văn Hạo, thực ra chàng vẫn chối bỏ thiếp phải không? Cứ cho là thiếp dâng cho chàng tấm thân trinh bạch này thì chàng vẫn chối bỏ phải không?”
Đỗ Văn Hạo không kìm chế được nữa, ôm chặt Kha Nghiêu, đọc được sự nghi ngờ trong mắt Kha Nghiêu liền hiểu ra trong lòng nàng nghĩ gì, con bé này quá nhạy cảm, khó khăn lắm mình mới xây dựng được chút lòng tin trong nàng.“Nàng nói gì vậy? ta chỉ là lo lắng cho nàng đang mang thai nên không nỡ”
“Chẳng nhẽ có thai thì không thể, vậy sao cổ thư nói…”
“Rốt cuôc là nàng xem loại cổ thư gì vậy? Sao động tí là đem cổ thư ra vậy? Nàng lấy ra đây ta xem nào?”
Nhìn gương mặt tràn đầy sự hoài nghi của Kha Nghiêu Đỗ Văn Hạo không biết làm thế nào nói rõ được là hắn chỉ mong tốt cho đứa trẻ.Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu chỉ nhìn mình không nói, dường như đã tin hắn hơn, nghĩ đến việc khó khăn lắm hắn mới có được nàng, hắn cúi đầu hôn nàng, quyết định nói không được thì dùng hành động chứng minh lòng thành của hắn.Kha Nghiêu bị nụ hôn đó của Đỗ Văn Hạo làm cho choáng váng: “Chàng nói thật chứ? Thật là vì nghĩ cho thiếp không? Chứ không phải vì nguyên nhân khác chứ?”
Hắn thấy nàng nói thế thì rời môi nàng ra, tranh thủ nàng chưa kịp phản ứng gì thì người hắn cũng phủ lên người nàng, mặt hắn vùi vảo cổ nàng.… Sau khi động phòng với Kha Nghiêu, nhìn gương mặt mãn nguyện của Kha Nghiêu giờ đã ngủ say thì hắn lạ nghĩ đến bóng hình Thái Hoàng Thái Hậu của hắn.
Thao Thao nàng có khỏe không? Bây giờ nàng ở đâu? Nàng có biết ta đang nhớ nàng không?Đàn ông vốn kì lạ như vậy, đánh mất rồi mới biết trân trọng, oomg một người trong vòng tay mà đầu óc lại nghĩ đến người khác, Đỗ Văn Hạo thực ra đâu có muốn vậy, nhưng hắn không kìm chế được suy nghĩ của mình.Đêm nay có kẻ hoan hỉ, có người lại âm thầm bị tổn thương chúc phúc cho người kia.“Tiểu thư đừng uống nữa, trời sắp sáng rồi.
Chúng ta quay về thôi, tiểu thư sắp đông lại rồi, cẩn thận kẻo bị lạnh”
“Ha ha, lạnh thì có là gì, ta Mị Nhi có chết thì Đỗ Văn Hạo hắn có thèm để ý đến có thèm rơi một giọt lệ vì ta không?”
Thuyền hoa Mị Nhi kiều đang dừng lại bên bờ nước, khách đã về hết, các cô nương ai nấy đều mệt lả đi nghỉ hết lượt.Linh Nhi đến bên Mị Nhi hầu hạ nàng, Linh Nhi ngồi xuống nói: “Tiểu thư, em hiểu tâm sự của tiểu thư, nhưng tiểu thư không nên tàn nhẫn với bản thân như vậy, nếu ốm ra đấy thì ăn Tết mất hết ý nghĩa”
Mị Nhi cười nhạt ném bầu rượu đã uống cạn xuống sông, gió sông rất lạnh, Linh Nhi bỗng cảm thấy rùng mình.Mị Nhi nói: “Ta còn cần tàn nhẫn với cái thân ta sao? Trong mắt hắn ta đã là hạng dương liễu, là vợ của thiên hạ, là cô gái phong trần rồi, làm gì có chuyện hắn quay lại nhìn ta?”
“Đó là vì tiểu thư vẫn chưa nói với Dương lão gia nên người ta mới tưởng vậy, tiểu thư nên nói ra thì mới không bị hiểu làm nữa”
Mị Nhi cười đau khổ nói: “Nói với người ta những gì, rằng Mị Nhi này ngày ngày nắm cùng hàng tá đàn ông nhưng vẫn nghĩ đến hắn sao?”
“Đúng…đúng vậy!”
“Nếu là em em có tin không?”
“Em tin mà, em từ nhỏ theo tiểu thư nên đương nhiên là tin rồi”
“Nếu em là người ta em có tin không?”
Linh Nhi lắp bắp: “Cái này…cái này”
“Là…là ai đang ngồi bên sông đấy?”
Linh Nhi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một bóng đen đang lảo đảo đi về phía bọn họ, Linh Nhi kéo kéo tay áo của Mị Nhi nói: “Tiểu thư, hình như là một tên say rượu”
Mị Nhi hừ một tiếng rồi đứng dậy, nhờ ánh trăng mà nàng nhận ra đó là Dương Duệ!Mị Nhi đưa tay cho Linh Nhi đỡ, Dương Duệ cũng nhìn rõ Mị Nhi và Linh Nhi bèn cười nói: “Ta còn cho rằng Tú Sơn này chỉ có ta là bóng ma cô đơn thôi chứ, thì ra còn có người giống ta mượn rượu giải sầu”
Mị Nhi lại gần Dương Duệ nói: “Dương gia nhà to thê thiếp đầy nhà, còn buồn sầu gì nữa?”
Dương Duệ cười lớn, Mị Nhi buông lời trêu chọc: “Dương gia đừng dọa các cô gái trên thuyền, đêm vắng tĩnh lặng, người cười thế kia sẽ làm người khác sợ chết khiếp đấy”
Dươg Duệ muốn chạm vào mặt Mị Nhi nhưng Mị Nhi tránh đi, Dương Duệ nói: “Hay đêm nay chuyện gì cũng tương khắc với Dương Duệ, đến nàng cũng không để cho ta chạm vào,đau lòng, đau lòng quá!”
Mị Nhi cười: “Ngài đừng đau lòng quá, mau về đi, bọn em cũng phải lên thuyền nghỉ rồi, ngủ một giấc dậy rồi việc gì cũng sẽ ổn thôi”
Dương Duệ nói: “Nếu đúng là vậy thì tốt quá, nhìn người ta đêm động phòng đáng giá nghìn vàng, còn chúng ta ở đây cô đơn nói chuyện nơi cầu tàu, thật không công bằng, ông trời thật không công bằng!”
Mị Nhi thấy Dương Duệ cũng bi thương giống như mình lúc này bèn nói: “Ngài nói ai đang phút động phòng cơ?”
“Thì không phải là Đỗ Vân Phàm và Kha Nghiêu sao, cô gái đó dùng nửa gia tài Dương gia để uy hiếp ta không cho ta gặp mặt, thì ra trong lòng đã có người khác, lại còn nói mình theo họ mẹ, đều là giả dối hết, ta đối với nàng tốt như vậy, thử hỏi ta đã tốt với cô gái nào như thế chưa? Nhưng…thôi, không nói những chuyện này nữa.
Mị Nhi, nàng ngồi đây uống rượu là vì ai vậy?”
“Em thì có thể vì ai chứ, ai cũng không phải là của em, em cũng chẳng phải là của ai cả.
chỉ là thấy trăng đẹp thì ra ngắm thôi.
Dương gia không tiễn, Mị Nhi xin cáo từ”
Dương Duệ gọi Mị Nhi lại, cười hì hì đến gần nàng nói: “ Hay là hai người bị tổn thương chúng ta đêm nay ở cùng nhau vậy”
Mị Nhi nhớ là Mị Xảo mấy hôm trước bị thương hàn, người bây giờ vẫn chưa khỏe lạ hẳn, không thể thế thân cho nàng được, chỉ có thể nghĩ cách đuổi tên này đi mà thôi, nàng mỉm cười nói: “Dương gia tha lỗi cho Mị Nhi người không được khỏe không thể hầu hạ ngài, ngài quay về đi”
Nói rồi lên thuyền cũng Linh Nhi.Dương Duệ nói vọng theo: “Cái thá gì chứ, cũng chỉ là hagj con gái mua vui cho người ta mà thôi, còn đòi làm cao sao”
Mị Nhi dừng chân nói: “Ta còn biết mình không phải là người, nhưng có một số người thừa biết mình không phải là người mà vẫn luôn ra vẻ là người cho thiên hạ xem”
Dương Duệ nghe vậy tức giận xông lên thuyền, ai ngờ do uống nhiều nên hắn loạng choạng rồi ngã tùm xuống sông, hắn không biết bơi nên cự bì bõm trong nước kêu cứu thảm thiết.Linh Nhi: “Tiểu thư, làm thế nào đây? Trời lạnh thế này sẽ làm người chết cóng mất”
Mị Nhi so vai nói: “Hắn là người sao? Hắn không phải nên sẽ không bị chết cóng đâu, hắn nói là chúng ta không phải người mà? Vậy thì để người đi cứu hắn đi”
nói rồi Mị Nhi đi vào, Linh Nhi theo sau và rút ván vào.“Cứu….cứu với!”
Xa xa có tiếng canh phu vọng lại: “Trời khô nhà nhà đề phòng củi lửa!”
Dương Duệ hét lớn.Canh phu vội vàng chạy đến dùng đèn ồng soi mặt nước: “Là Dương công tử sao? Nơi này nước không sâu lắm ngài đừng sợ, đứng lên là được mà!”
Dương Duệ đã uống một bụng nước nên sợ quá mất tỉnh táo kêu cứu liên hồi, nghe thấy canh phu nói vậy thì duỗi thử chân ra, quả nhiên đạp được đến đáy nước, đứng dậy thì nước chỉ cao tới bụng, lúc này hắn mới định thần lại hoảng hốt nhìn xung quanh bờ.Hắn quên sạch những chuyện vừa nãy, hắn túm lấy người canh phu nói: “Mẹ ngươi, mau cởi quần áo ra cho ta! Muốn ta chết cóng à!? Mau lên!”
rồi kéo quần áo của người canh phu.Canh phu nhăn mặt: “Dương gia, tôi cũng chỉ có mỗi chiếc áo bông này thôi!”
“Mẹ kiếp! mau cởi ra!”
Canh phu sợ quá vôi dứt tay hắn ra rồi chạy như bay.Dương Duệ đuổi theo được một đoạn rồi đuổi không được, hắn lạnh run lẩy bẩy, hắt xì liên tục, hắn ôm chặt hai vai răng va vào nhau lập cập chạy về nhà.Thoáng cái đã được hai tháng, Kha Nghiêu nào có cẩn thận như Bàng Vũ Cầm, ngày ngày từ sớm đến tối mịt vẫn chạy qua chạy lại giữa nhà và tiệm thuốc, cả ngày cười hi hi ha ha, Đỗ Văn Hạo tưởng rằng là vợ rồi thì Kha Nghiêu sẽ nền tính hơn, ai dè vẫn vậy.
Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời khó dời quả không sai.Kha Nghiêu muốn đặt tên cho tiểu khả ái, gọi là Đỗ Thiên Tề, vì Đỗ Văn Hạo nói là nếu đứa trẻ trong bụng mình gọi là Thiên Tứ thì tê của cả hai anh em đều có chữ Thiên, Bàng Vũ Cầm cũng thấy hay nên đổi tên cho tiểu khả ái , gọi là Thiên Tề.Qua Tết là Tú Sơn ấm áp hẳn lên, cảm giác như chưa qua mùa đông mà mùa xuân đã đến vậy, Đỗ Văn Hạo là người ghét mùa đông nhất, mặc rõ lắm quần áo mà chạm vào đâu cũng lạnh băng, đến cái ghế chiếc giường cũng có cảm giác lạnh thấu xương.Rượu thảo mộc của Ngọc Lan quả nhiên bán rất chạy, nàng bàn với cả nhà lần sau muốn bán loại rượu chuyện chữa bệnh phu khoa cho phụ nữ, vì có một số người rất sợ uống thuốc đắng, hơn nữa độ rượu cũng thấp.
Hơn nữa lại ngọt, uống sau mà vẫn còn lưu giữ hương thơm thì ai lai không thích? Nghĩ đi nghĩ lại thì Ngũ Vị Đường cũng bán cả rượu, sớm chưa mở cửa mà đã có người xêp shangf mua rồi.Dương Duệ thấy vậy nóng mắt lắm nhưng không tìm được lí gì để sinh sự, cũng vì lần trước rơi xuống sông nên bị ốm nặng, luôn cảm thấy lúc thì chỗ này không khỏe, lúc thì chỗ khác khó chịu, hắn đành đổ cho là hắn và Đỗ Văn Hạo có bát tự tương khắc.
Vừa lấy mất người con gái của mình vừa lấy mất việc làm ăn của mình.Ngày hôm đó Dương Duệ ngồi trong tiệm thuốc nhàn nhã nhắm mờ hai mắt thì đột nhiên tên người làm chạy hồng hộc từ ngoài vào hoảng sợ chỉ ra ngoài cửa mà không nói được câu nào.Dương Duệ nói: “Ban ngày nhìn thấy ma sao?”
Tên đó chưa kịp nói gì thì có người bước vào, Dương Duệ tí nữa thì té nhào từ trên ghế xuống đất, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu.Dương Duệ run rẩy nói: “Thảo dân Dương Duệ khấu kiến đại lão gia”
Vị khách đó chính là Tôn Hòa, năm nay 41 tuổi, là tri huyện quận Tú Sơn, có thể coi là một bậc phụ mẫu có đạo đức, đến nhậm chức đã được 3 năm, khá được lòng nhân dân trong vùng.
Nhưng tính tình vị tri huyện này có phần quái lạ, động một tí là nỏi nóng đập bàn đạp ghế, nên nhân dân ở đây vừa kính nể nhưng cũng rất sợ, đó là vì sao khi nhìn thấy vị khách này Dương Duệ và tên người giúp việc lại có thái độ như vậy.Tôn Hòa ừ một tiếng rồi ra hiệu cho Dương Duệ đứng dậy, Dương Duệ theo sau mà không dám nói lời nào.“Bản quan tìm ngươi có chuyện muốn thương lượng”
“Đại nhân cứ nói, đừng nói là một việc, chứ mười việc thảo dân cũng sẵn sàng, tuyệt đối không hai lời”
Tôn Hòa lườm Dương Duệ khiến hắn không dám nói gì thêm.Tôn Hòa nói: “ĐI thôi, mang theo đại phu tốt nhất chỗ ngươi theo ta về phủ một chuyến”
Dương Duệ sợ nhất là phải vào nha huyện, vừa nghe đến nơi đó là chân tay đã mềm nhũn, hắn lắp bắp nói: “Đại lão gi, đại phu tốt nhất bổn tiệm đã xinh nghỉ về quê, nếu lão gia không vội thì…!”
“Nói thừa! nếu không gấp thì a có đích thân đến đây không? Chỗ ngươi không phải tiệm thuốc và y quán lớn nhất quận Tú Sơn này sao?”
Dương Duệ sợ quá đến nỗi trán ướt đẫm mồ hôi: “Hay để thảo dân đi tìm Vương thần y cho lão gia?”
“Thần y gì chứ? Nghe đâu bị người ta lấy mất danh hiệu rồi cơ mà, đến hoành phi cũng dỡ xuống rồi đó thôi”
Đầu óc hắn quay như chong chóng, đại lão gia đích thân đến đây bảo hắn mang theo lang trung về phủ chứng tỏ có người bị bệnh, mà ngươi đó không đích thân đến y quán được, vậy chắc là người này bệnh rất nặng, nếu không cũng là bệnh không cho người khác biết được, là người của nha huyện mắc bệnh, đến Vương thần y lão gia còn không tin, hay là…Đại lão gia có nhắc thảo dân mới nhớ, Tú Sơn chúng ta quả là có người mới đến có y thuật hơn Vương thần y của bổn tiệm rất nhiều, người đó đã chữa được nhiều chứng bệnh lạ khó khăn, người khác trị không được nhưng người này lại trị được”
Tôn Hòa nghe vậy mắt leeinf sáng lên: “Có chuyện này thật sao? Sao bản quan lại không biết?”
Dương Duệ nói: “Cũng mới đến không lâu, thời gian trước có đi Viễn Sơn mua hàng, vì vậy lão gia không biết”
Tôn Hòa cười nói: “Vậy huyện Viễn Sơn không phải một mình ngươi làm chủ sao? Sao lại đã nghĩ thông rồi, không ăn một mình nữa?”
Tôn Hòa nói thế là động đến vết thương lòng của Dương Duệ, mỗi lần nghĩ đến chuyện này hắn lại muốn giết ngay cái tên Đỗ Vân Phàm kia.Dương Duệ cười trừ: “Vì vậy mới nói người ta có bản lĩnh! Nhưng điểm tốt nhất của ngươi này là lương thiện, nếu đại lão gia muốn chữa bệnh gấp thì đến Ngũ Vị Đường tìm Đỗ Vân Phàm là được”
Tôn Hào vẫn bán tin bán nghi hỏi: “Tên tiểu tử ngươi không muốn đi tìm đại cho ta một người sao? Cẩn thận bản quan trừng trị ngươi đấy!”
Dương Duệ vội nói: “Thảo dân không dám, thảo dân có nịnh ai cũng không dám nịnh đại lão gia, lão gia biết Dương Quang không ạ?”
Tôn Hòa gật đầu: “Không phải là quản gia chỗ ông ngoại ngươi sao?”
Dương Duệ nói: “Vâng, bà vợ của tên Dương Quang đó mãi không có bầu được, khó khăn lắm mới có thai thì không biết sao sau khi chịu tang cha xong thì có chuyện.
Nhà chúng tôi có quy định có bệnh chỉ được tìm lang trung trong nhà khám bệnh, Dương Quang này cũng đi khám các loại lang trung rồi, người ta nói cái thai trong bụng đã chết, ngài đoán xem.
Sau đó hắn đi tìm Đỗ Vân Phàm, chỉ với vài thang thuốc mà hai tháng nữa hắn được làm cha rồi”
Tôn Hòa nghe vậy mắt mở to nói: “Có chuyện này thật sao?”
“Thảo dân sẽ gọi Dương Quang đến để lão gia tự hỏi thì biết thôi”
Tôn Hòa nghĩ một lúc rồi nói: “Không cần đâu, ta sẽ tự đi tìm tên Đỗ Vân Phàm đó”
Nói rồi rảo bước đi ra khỏi cửa tiệm.Tên giúp việc thấy Tôn Hòa đi rồi mới nói nhỏ với Dương Duệ: “Ông, sao ông lại nói tên Đỗ Vân Phàm đó hơn Vương trưởng cự của chúng ta? Làm gì có chuyện có mối làm ăn mà đẩy cho kẻ thù chứ”
Dương Duệ véo mặt tên đó nói: “Ngươi thì hiểu cái gì, có bệnh gì không thể đến đây khám được chứ? Hơn nữa lại đích thân đại lão gia đến tận đây mời lang trung! Ngộ nhỡ là bệnh thừa sống thiếu chết mà ngươi không chữa được thì ngươi làm sao sống được ở Tú Sơn này nữa”
Tên giúp việc mới hiểu ra giơ ngón tay cái ra nói: “Vẫn là lão gia cao minh, để xem Đỗ Vân Phàm sẽ có kết cục ra sao!!?!!”
Dương Duệ lạnh nhạt cười: “Đỗ Vân Phàm, ta sẽ cho ngươi không nuốt nổi chuyện này đâu”
“Đúng vậy đúng vậy, lần này phải cho hắn một bài học mới được”
“Ngươi đi theo đại lão gia xem, nhớ là không được để cho Đỗ Vân Phàm nhìn thấy ngươi đấy”
“Vâng, tiểu nhân hiểu rồi”
Tôn Hòa theo mô tả của Dương Duệ tìm đến Ngũ Vị Đường, thấy trong tiệm rất náo nhiệt, không giống như y quán mà giống quán trà hơn, hắn để tùy tùng ở ngoài đợi mà đi vào một mình.Thằng ngốc thấy có người mặc áo như lão thư sinh đi vào nhưng không biết là tri huyện đại nhân, hắn hồ hởi đón tiếp: “Ngài không thoải mái ở đâu? Nếu là đau đầu sốt thì mời sang bên trái ngồi đợi ạ, nếu…”
Thằng ngốc chưa nói hết thì Tôn Hòa đã chọn cho mình một chỗ để ngồi xuống nhìn ba vị lang trung rồi nói với thằng ngốc: “Trong ba người ai là Đỗ Vân Phàm?”
Thằng ngốc thấy người này không giống như đến khám bệnh mà giống như đến tìm người, bèn không lấy gì làm vui nói: “Ba người bọn họ một người là sư tổ của tôi, một người là sư phụ của tôi, còn lại là sư huynh tôi, nếu ngài có bệnh nhẹ thì không cần đến sư tổ đâu, ông ấy đang bận”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]