Chương trước
Chương sau
Thoáng chốc đã được hai tháng kể từ ngày xuất phát đi mua thuốc, cũng không biết ở nhà mọi người thế nào, vì vậy ba người Đỗ Văn Hạo đi thẳng về nhà không chút chậm trễ.Sau năm ngày đi đường thì đến một nơi gọi là Tiêu Gia trang, đến đây thì trời đã gần tối, vì vậy Đỗ Văn Hạo quyết định nghỉ lại đây một tối rồi đi cũng không muộn.Qua thôn thấy có một phụ nữ dắt trâu đi qua, Lâm Thanh Đại vội xuống xe hỏi thăm xem gần đây có quán trọ nào để trọ lại không, người đó thấy Lâm Thanh Đại ăn mặc nói năng không giống người trong vùng bèn nói: “Ta thấy cô nương không phải người bản địa phải không? Nơi này không có quán trọ nào đâu, đi thêm khoảng 20 dặm về phía trước có chợ trấn thì có, nhưng sắp tối đen rồi, chắc đi không kịp đâu”

Lâm Thanh Đại nói: “Vậy đại tỉ có biết nhà nào có thể cho thuê cho chúng tôi ở lại một tối không, chúng tôi sẽ trả tiền mà”

Người phụ nữ đó lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, hay là cô đến đầu thôn mà hỏi, nhà lí trưởng chắc là được đấy, chứ nhà như của chúng tôi chắc các vị ở sẽ không quen”

Lâm Thanh Đại cảm ơn người phụ nữ đó, đang định lên xe thì người phụ nữ đó lại hỏi: “Cô nương đi mấy người?”

“Ba người”

Người phụ nữ đó à một tiếng: “Vậy mấy người đi đi, nếu không có đàn ông thì có thể không cần đi”

nói rồi người đó dắt trâu đi mất.Lâm Thanh Đại lên xe, có phần khó hiểu nói: “Vị đại tỉ này nói có ý gì đó, hay đây là nơi của những người góa vợ?”

Đỗ Văn Hạo cười: “Thôi, đi xem rồi nói”

Ba người đánh xe đến đầu thôi, thấy một góc giống như những thôn khác, có phần lớn hơn và tốt hơn những nhà khác trong thôn, Đỗ Văn Hạo nghĩ, chắc là đây rồi, thế là sai thằng ngốc xuống xe hỏi.Thằng ngốc xuống xe gõ cửa, hồi lâu mới có tiếng người trả lời, gõ tiếp thì có một thanh niên khoảng mười mấy tuổi đi ra, thấy có người lạ lại còn có hai chiếc xe nữa nên hỏi: “Các người đến làm gì?”

Thằng ngốc ngơ ngác, đang định giải thích thì thanh niên đó mở cửa, sau đó quay vào trong nhà gào lớn: “Báo với lão gia, lang trung nhị tiểu thư mời đã đến rồi”

Lập tức trong nhà có một người già và ba cô gái tuổi tác khác nhau đi ra, ai nấy thần thái đều vô cùng nghiêm túc.“Người đâu? Còn không mau mời vào?”

Người già kia lên tiếng.Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại ở trên xe nghe rõ mồn một, xem ra nhà này có người bị bệnh, hơn nữa lại bệnh rất nặng, đã đến rồi thì cứ vào xem sao, lúc anyf mà hỏi trọ chưa chắc chủ nhà đã chịu.Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại xuống xe, ông già thấy có một nam một nữ còn rất trẻ lại gần nên kinh ngạc hỏi: “Các người đến từ huyện Vượng?”

Đỗ Văn Hạo nghĩ đúng là mình đã đi qua huyện Vượng nên gật đầu.Cô gái sau lưng ông già lên tiếng: “Ông nội, đừng hỏi nữa, mau đưa lang trung vào xem bệnh cho cha mẹ cháu đi”

Ông già dẫn ba người vào nhà, sau đó bảo người dưới kéo hai chiếc xe ra sau nhà để, thấy trên xe có dược liệu thì càng tin bọn họ chính là lang trung mà nhị tiểu thư mời đến.Đi qua một hành lang dài là đến một cánh cửa, Đỗ Văn Hạo ngửi thấy mùi tanh tanh của máu, bước vào phòng thấy trên chiếc giường lớn có một người đang nằm trùm chăn, ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, còn có hai người trông giống a hoàn đang đứng ở đầu giường.Ông già thấy trong ba người Đỗ Văn Hạo giống lang trung nhất bèn nói: “Tiên sinh mau vào khám cho con trai lão đi”

Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Lâm Thanh Đại lấy hộp thuốc ra đưa tấm nệm bắt mạch ra đặt lên chiếc bàn ở đầu giường.Đỗ Văn Hạo nhìn người bệnh trên giường, thấy hai mắt nhắm chặt như đang ngủ vậy.Lâm Thanh Đại nói với ông già: “Mang thêm nến vào đây đi”

Ông già sai người hầu đi lấy thêm nên, căn phòng sáng hẳn lên, người nằm trên giường chớp chớp mắt rồi kêu lên bất lực: “Tắt đi tắt đi”

Ông già đó lại gần nhẹ nhàng nói: “Khang Nhi, lang trung sẽ bắt mạch cho con, con hãy chịu khó chút”

Nói rồi ông ta bảo mấy người đỡ người đó ngồi dậy.Đỗ Văn Hạo cầm lấy tay người bệnh kê lên tấm nệm, người đó không động đậy gì như người chết vậy, hắn thấy người đó môi khô nứt nẻ, mạch đập nặng, mặt mũi tái xanh, chắc là trong người nóng, hắn hỏi: “Bệnh bao lâu rồi? sao lại bị thế này?”

Ông già đáp: “Hơn một tháng rồi, trước đó không hề có bất kì triệu chứng gì cả, buổi tối thì thấy nóng bức không muốn đắp chăn, đến sáng sớm thì bắt đầu thấy loạn, nằm trên giường không nhận ra ai nữa, mà cũng không nghe lời ai, ba ngày trước đột nhiên…đột nhiên nôn ra máu”

Chắc do Đỗ Văn Hạo nắm tay người nằm quá lâu nên người đó dứt tay Đỗ Văn Hạo ra: “Đi ra, không được đụng vào ta!”

người đó dùng lực lớn, không hề giống người bị bệnh nặng.Đỗ Văn Hạo không thàm để ý, cầm lấy tay kia của hắn bắt mạch, lần này dùng một tay bắt mạch, tay kia giữ lấy khuỷu tay hắn: “Uống thuốc gì chưa?”

Người con gái đứng cạnh đưa mấy đơn thuốc cho Đỗ Văn Hạo xem, Đỗ Văn Hạo chỉ xem qua quýt, hầu hết là thuốc cầm máu, không chỉ lắc đầu, người bệnh bị nóng trong lâu nên tâm tính nóng nảy, những lang trung trước không phát hiện ra nên cầm máu trực tiếp nên đương nhiên không có kết quả.Người đó mở trừng hai mắt nhìn Đỗ Văn Hạo: “Ngươi có thật là lang trung em gái ta mời đến không?”

lúc nói chuyện ánh mắt rực lên sự phẫn nộ, do tay hắn bị Đỗ Văn Hạo khống chế nên không rút lạ được.Đỗ Văn Hạo mỉm cười buông tay hắn ra, sau đó bảo Lâm Thanh Đại mài mực viết đơn thuốc, đơn thuốc gồm: “Đào nhân, đại hoàng, quế chi và cam thảo rồi đưa cho ông già nói: “Bảo người dưới đun bốn vị thuốc này với 7 lít nước sôi, đun cho đến khi còn 2 lít rưỡi thì gạn hết cạn thuốc đi, sau đó cho thêm hai lạng mang tiêu vào đun nhỏ lửa, đun khoảng 1 uần trà thì cho người bệnh dùng”

Ông lão dặn dò người dưới làm rồi nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh, như vậy là được sao?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không vội, có một chuyện ta muốn làm rõ rồi mới kê đơn tiếp theo được”

Người đó bực dọc nói: “Sao mà phiền phức vậy? vậy thang thuốc kia có tác dụng gì?”

“Thanh nhiệt giải độc, ngươi hiểu không?”

“Tất cả các lang trung nói chỉ cầm máu là được, người còn giải nhiệt giải độc gì?”

Ông lão vội vàng giải thích: “Tiên sinh đừng quở trách, con trai lão tính tình nóng nảy, đối với ai cũng thế, trước đây nó đâu có vậy”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ta biết trước kia hắn không như thế này, ít nhất là trước khi bị bệnh, vì vậy ta mới nói ta cần làm rõ một chuyện trước khi kê thêm đơn thuốc nữa”

Ông lão cung kính nói: “Tiên sinh cứ nói”

“Hắn làm sao mà phát bệnh? Có phải trước đó nóng giận hằn học gì không?”

Ông lão kinh ngạc đáp: “Tiên sinh quả là thần y, làm sao tiên sinh biết trước khi con trait a phát bệnh có giận dữ?”

“Ông nói là trước kia con trai ông bình thường, chỉ có buổi tối đột nhiên thấy nóng khó chịu, sau đó nôn ra máu, xem mạch thấy cơ thể tồn tích kì lạ”

“Tiên sinh minh giám, con trai lão xưa nay ôn hòa lương thiện, không tranh chấp với ai bao giờ, chỉ là tháng trước đi chơi ở thôn bên cạnh, có tranh cãi với người bên đó vài câu, người đó nói vài câu khiến con lão tức giận, về nhà thì…haixxx!”

Người bệnh chợt trừng mắt lên nói: “Cái tên chết tiệt đó, dám sỉ nhục mẹ ta, để ta đi liều mạng với hắn!”

Ông lão vội khuyên giải: “Được rồi, tuyệt đối không nên tức giận, lại nôn ra máu bây giờ”

Mới nói đó mà người bệnh đã ọc ọc vài tiếng rồi nôn ra máu.Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, không được tức giận, chỉ cần khống chế tâm trạng là được, chỉ cần uống vài thang thuốc sẽ khỏi”

Người đó chùi chùi mép bán tin bán nghi nói: “Ai cũng nói ta hết thuốc chữa rồi, vậy mà ngươi nói nhẹ nhàng thật đấy”

Đỗ Văn Hạo nói: “Đó là bọn họ bỏ qua triệu chứng ộc máu của ngươi, vốn là bệnh trong tâm mà ra, thêm vào đó đêm ấy ngươi không đắp chăn, thời tiết như thế này dễ bị phong hàn, chưa chắc khí lạnh trong người ngươi đã hết, sao có thể nói khỏe là khỏe ngay được?”

Người đó nghe thấy có lì bèn nói: “Tiên sinh, theo như tiên sinh nói thì ta vẫn còn có thể cứu được?”

“Dĩ nhiên, ta sẽ kê thêm đơn cầm máu, rồi sẽ khỏi nhanh thôi”

“Nếu vẫn tức giận thì nên làm thế nào?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không đâu, ta dám chắc tối nay sau khi uống hết hai bát thuốc ngươi sẽ ngủ một mạch đến sáng hôm sau”

“Nếu quả thật như vậy thì tiên sinh đúng là ân nhân của Triệu Khang này rồi!”

“Nói quá rồi, lương y như từ mẫu, ngươi yên tâm dưỡng bệnh, không nên nói nhiều”

Triệu Khang nói: “Trước đó có gì đắc tội mong tiên sinh tha lỗi”

Đỗ Văn Hạo cười: “Cũng không phải như ngươi nghĩ đâu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi”

Nói rồi ra hiệu cho mọi người ra ngoài và thổi nến, chỉ để lạ một ngọn cháy.Đi ra cửa ông lão nói: “Vẫn chưa biết quý tính của tiên sinh, tại hạ là Triệu Sùng, là lí trưởng thôn này”

Đỗ Văn Hạo chắp tay đáp: “Đỗ Vân Phàm, lí trưởng khách khí rồi”

“Tiên sinh đi đường vất vả chắc cũng đói rồi, ăn chút gì đã rồi hãy nói”

“Lí trưởng, có chuyện này tại hạ muốn thưa, tôi không phải lang trung mà mọi người mời đến, chỉ là người qua đường muốn tìm chỗ trọ mà thôi”

Triệu Sùng sững người rồi cười nói: “Đúng là ông trời có mắt, không giấu gì tiên sinh, Triệu gia chúng tôi ba đời hành nghề y, nhưng đến đời ta do tư chất không được tốt nên bị thất truyền, lúc nãy nhìn thấy đơn thuốc tiên sinh kê cũng biết tiên sinh không phải hạng lang trung bình thường, chỉ có điều tại hạ muốn biết lúc nãy tiên sinh nói con trai không có gì phải lo, điều đó thật không?”

Đỗ Văn Hạo nghĩ rồi nói nhỏ với Triệu Sùng: “Lão đã biết rồi thì cứ coi như không có gì đáng ngại là được”

Triệu Sùng nhìn Đỗ Văn Hạo, đột nhiên ông ta hiểu ra: “Ta hiểu rồi, ý tiên sinh là muốn con trai ta mở lòng ra”

Đỗ Văn Hạo lắc đầu: “Cũng không phải, nhưng…bệnh của hắn đã đến giai đoạn nguy hiểm”

“Vậy tiên sinh nói thật đi, con trai lão nó…”

Bụng Đỗ Văn Hạo kêu òng ọc, Triệu Sùng vội nói: “Xem kìa, lão đúng là hồ đồ rồi, đi nào, chúng ta vừa ăn vừa nói”

Tiệc rượu nhanh chóng được dọn ra, sau ba tuần rượu Đỗ Văn Hạo nói: “Lão cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần chúng ta phối hợp tốt thì tâm trạng hắn sẽ tốt hơn, thêm vào đó với thuốc ta kê thì qua Tết là sẽ đỡ hơn rất nhiều rồi”

“Ta tin tiên sinh! Nhưng tiên sinh chưa kê đơn cho con trai ta là cớ làm sao?”

“Thang thuốc này không vội uống, uống hết thang trước rồi chúng tôi xem tình hình Triệu Khang thế nào mới quyết định được”

Triệu Sùng bấy giờ mới không hỏi dồn nữa.Dùng xong cơm có người hầu lên báo là sau khi uống thuốc thì Triệu Khang ra nhiều mồ hôi, không còn thấy ấm ách nữa.Triệu Sùng càng tin Đỗ Văn Hạo hơn, Đỗ Văn Hạo lại đến xem Triệu Khang thế nào, lần này chính Triệu Khang ngồi dậy chắp tay cảm ơn Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo bảo hắn nằm xuống, thấy hắn ra nhiều mồ hôi thật bèn nói: “Buổi tối nên có người luôn túc trực, ngươi thế này để thư đồng của ta túc trực bên ngươi đi”

Thằng ngốc vội gật gù.Triệu Sùng nói: “Vẫn không ổn, các vị đi đường xa mệt mỏi rồi, ngày mai còn phải lên đường nữa, không cần phải vậy đâu”

Đỗ Văn Hạo giải thích: “Bởi vì tối nay cách một tiếng phải sắc thuốc, không trễ nải được, người khác không biết phải sắc bao nhiêu thế nào, hơn nữa Triệu Khang sẽ phát bệnh và khát nước, có thể sẽ bị rơi chăn, phải có người chứ”

Triệu Sùng làm gì biết có nhiều rắc rối vậy, nhưng thấy Đỗ Văn Hạo nhiệt tình đành cảm kích đồng ý, đồng thời gọi a hoàn đến giúp.Đỗ Văn Hạo trầm ngâm rồi cho thêm sinh địa, đơn bì, sơn chi và vài vị thuốc để thằng ngốc sắc nhưng không cho Triệu Sùng nhìn thấy là thuốc gì, thấy mấy vị thuốc sau Đỗ Văn Hạo không viết trên đơn nhưng vẫn vô cùng tin tưởng Đỗ Văn Hạo, sắp xếp cho Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại nghỉ ở hậu viện, cả đêm cả nhà họ Triệu hầu như không có ai ngủ, nhưng Triệu Khang thì lúc gà gáy uống thang cuối cùng thì điềm nhiên ngủ mất.Ngày thứ hai Đỗ Văn Hạo lại kê đơn khác cho Triệu Sùng nhưng không cho ông ta thấy ngay mà dặn là sau khi họ đi hãy xem, dán thành phong bì rồi đưa cho họ.Triệu Sùng lấy hai mươi lạng bạc nhưng Đỗ Văn Hạo không nhận, hai người đẩy đi đẩy lại, người nhà Triệu Sùng nói: “Xin tiên sinh nhận cho, chúng tôi có tập tục nếu người nhà bệnh, tiên sinh không nhận tiền thuốc, thì người bệnh sẽ không khỏe lên được”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy đành để thằng ngốc nhận, Triệu Sùng lại sai người chuẩn bị ít rượu ngon do gia đình tự ngâm để sẵn lên xe cho Đỗ Văn Hạo, hai người đùn đẩy nhau cho đến khi Đỗ Văn Hạo nhận mới thôi.Triệu Sùng tiễn Đỗ Văn Hạo ra tận đầu thôn, thấy bóng dáng Đỗ Văn Hạo khuất khỏi tầm nhìn mới ra về.Lúc này có một chiếc xe ngựa cọc cạch đi đến dừng lại trước mặt Triệu Sùng, có một ông già tóc bạc thò cổ ra hỏi: “Xin hỏi lí trưởng Tiêu Gia trang ở đây phải không ạ?”

Triệu Sùng đoán đây chắc là vị lang trung mà con gái mời đến bèn nói rõ thân phận, ông già đó nghe xong vội xuống xe: “Thật ngại quá, xe đi giữa đường thì hỏng, lúc đợi được người đến giúp sửa thì đã tối đen rồi nên…không biết lệh lang đỡ chưa, chúng ta mau di xem thế nào đi”

Triều Sùng không nói không rằng dẫn ông lão đó về nhà, sau khi bắt mạch thì nói: “Không đúng, không phải đã nói là bệnh rất nặng sao? Ta bắt mạch thấy lệnh lang vẫn bình thường, đâu giống ngườ bị bệnh nặng, ít nhất là không nghiêm trọng như lệnh ái nói”

Triệu Sùng đưa bức thư do Đỗ Văn Hạo chuẩn bị cho ông lão đó nói: “Ông xem phương thuốc này có chữa được cho con trai ta không?”

Ông lão đó mở bức thư ra, mắt mở tròn to, mất một lúc lâu không nói được gì, Triệu Sùng hỏi: “Tiên sinh, sao vậy?”

Ông lão vội kéo Triệu Sùng đến gần cửa nói nhỏ: “Ai kê đơn này?”

“Đi rồi, vừa đi rồi!”

Ông lão đó than: “Ai da, đều tại cái xe chết dẫm kia, nếu có thể gặp mặt một lần thì lão này chết cũng can tâm”

“Tiên sinh sao lại nói vậy?”

Ông lão run run chỉ vào đơn nói: “Theo đơn này thì con trai ông bệnh không nhẹ đâu, nhưng người này gan to mà lại từ tâm, y thuật không chỉ phi phàm, mà là kinh thiên động địa mới đúng! Đúng là thần y!__không được, ta phải đuổi theo người này!”

Nói rồi ông ta đưa đơn cho Triệu Sùng rồi vắt chân lên chạy.Triệu Sùng kéo ông ta lại hỏi: “Ông vẫn chưa nói tại sao nhìn thấy đơn này ông lại trố mắt ra vậy?”

“Đơn này chính là giúp lệnh lang hồi sinh, nhưng người bình thường không dám dùng, cũng không biết dùng thế nào, người trong nghề chúng ta có tên riêng cho phương thuốc này”

“Gọi thế nào?”

Ông già vuốt râu gõ gõ thái dương rồi nói: “Gọi là phủ để trừu tân, dẫn máu xuống, người này cho thêm sinh địa, đơn bì, sơn chi và để thanh nhiệt giải độc, công tử nhà ông có phải đêm đầu tiên có người túc trực phải không?”

Triệu Sùng luôn miệng nói phải.“Vậy là đúng rồi, đêm đầu tiên là quan trọng nhất, qua được là thuốc có tác dụng, chỉ cần tiếp tục uống là không có gì đáng ngại nữa, được rồi, lão không giúp được gì, nhưng đã học thêm được vài điều, ta phải đi thật rồi, nếu không không đuổi kịp người đó mất”

Nói rồi ông ta bỏ mặc Triệu Sùng còn đang ngơ ngác lại mà đi, nhưng ông ta không biết hướng đi của Đỗ Văn Hạo, đuổi theo đến ngã ba đành phải quay về.Triệu Sùng mãi mới tĩnh tâm lại, cầm đơn thuốc trong tay mà run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Cái người người Đỗ Vân Phàm này đúng là không phải người phàm, phải là người mà trời xanh gửi xuống để chữa bệnh cho Khang Nhi nhà ta mới đúng, nếu không làm sao còn trẻ vậy mà y thuật đã cao minh dường đấy, hơn nữa lại dừng lại đúng cửa nhà ta, sao người ta biết Khang Nhi nhà ta bệnh__Trời ơi! Con à, chúng ta gặp được thần tiên rồi!”

Mấy ngày sau, Triệu Khang quả nhiên ngày càng khỏe lại, Triệu Sùng cảm kích lậ Dược Vương miếu trong thôn, Dược Vương trong miếu được thợ thủ công làm lại theo miêu tả của Triệu Sùng.

Sau khi được xây dựng thì được hương hỏa đều đặn.Mười ngày sau, ba người Đỗ Văn Hạo về đến quận Tú Sơn, lúc này chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết.Thằng ngốc đi trước báo tin, vì vậy lúc về đến cửa thì cả nhà đã đang đứng đợi rồi.Đỗ Văn Hạo xuống xe, Bàng Vũ Cầm ôm con đến gần, chưa nói gì đã chực khóc rồi.“Khả Ái, cha con về kìa”

Cầm Nhi đỏ hoe mắt nói.Đỗ Văn Hạo thấy con trai sau hai tháng đã mũm mĩm trắng trẻo, hơn nữa còn vẫy tay cười toe toét với mình, hắn ôm Khả Ái vào lòng hôn hít rồi nói: “Không thể gọi là Khả Ái nữa, nó là con trai mà”

Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: “Thiếp thấy cũng phải, nhưng lão gia không có nhà, không có ai đứng ra làm chủ”

“Kha Nghiêu không phải sáng tạo lắm sao? Sao lại khách khí thế?”

Nói rồi mới phát hiện ra không thấy Kha Nghiêu đâu.“Được rồi, chúng ta vào trong trước đã, Thanh Đại tỉ tỉ nhất định rất mệt rồi”

Đỗ Văn Hạo đưa Khả Ái cho Bàng Vũ Cầm, mọi người cũng vào trong, người hầu kéo hai chiếc xe ra sau nhà đểĐến phòng lớn ngồi xuống Vương Nhuận Tuyết mới nói: “Tướng công, Kha Nghiêu ốm rồi”

“Thế đã tìm Diệu Thủ và Tiền Bất Thụ xem cho chưa?”

Vương Nhuận Tuyết nhìn Bàng Vũ Cầm không nói.Lâm Thanh Đại nói: “Hay để thiếp đi xem thế nào, mọi người cũng biết tính khí nó”

Bàng Vũ Cầm gọi Lâm Thanh Đại lại: “Muội không cần đi đâu, ai nó cũng không gặp, cả ngày đều ăn ngủ trong phòng, đã gần một tháng không ra ngoài rồi”

Đỗ Văn Hạo lo lắng: “Có bệnh thì phải kịp thời chữa chứ, việc này sao có thể chiều theo nó được, đi, ta đi xem thế nào”

Nói rồi hắn đứng dậy định đi.Vương Nhuận Tuyết nghĩ rồi chạy lên trước nói: “Lão gia, có câu này không biết có nên hỏi không?”

Đỗ Văn Hạo thấy Vương Nhuận Tuyết ra vẻ nghiêm trọng bèn dừng bước: “Rút cuộc là có chuyện gì?”

Vương Nhuận Tuyết cắn răng nói: “Thiếp thấy Cam Thảo mang cho Kha Nghiêu những đồ chua như mơ, táo chua, hôm trước thiếp bảo Nhược Vũ mang rượu Ngọc Lan ủ sang cho nó thì thấy Nhược Vũ bảo Kha Nghiêu đang ngồi bên cửa sổ may đồ sơ sinh, có phải…”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Nàng xem các nàng nghĩ gì vậy, một cô gái…”

Đang nói hắn chợt nhớ đến đêm trước khi đi, có lẽ nào…nghĩ đến đây hắn cảm giác chân mình nặng như chì.Thấy biểu hiện của Đỗ Văn Hạo, Vương Nhuận Tuyết cũng đoán ra phần nào bèn nói: “Tướng công, lâu lắm rồi không gặp Kha Nghiêu, hai người hãy nói chuyện đi, thiếp đi chuẩn bị cơm tối cho hai người”

Đỗ Văn Hạo đến trước cửa phòng Kha Nghiêu, hắn chần chừ mãi mới gõ cửa.“Vào đi, cửa không khóa”

Âm thanh phát ra từ trong phòng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, vẫn là cái giọng cao vút đó, nhưng dường như đã bớt chanh chua mà dịu dàng hơn rất nhiều.Đỗ Văn Hạo đẩy cửa đi vào, trong phòng có một cô gái khoác áo choàng đỏ đang ngồi cạnh cửa sổ cúi đầu, trong phòng rất ấm áp.Kha Nghiêu nghe thấy tiếng bước chân vào phòng mà không có tiếng nói gì bèn quay đầu lại xem, chiếc khung thêu trong tay rơi xuống đất.Kha Nghiêu vội vàn đứng dậy: “Huynh…sao huynh...sao huynh đã về rồi?”

Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu bất giác đưa tay lên bụng, trong lòng muốn cười mà cười không nổi.Kha Nghiêu rõ ràng là chân tay luống cuống, không biết nên rót trà cho Đỗ Văn Hạo trước hay là mời ngồi trước, đi đi lại lại trong phòng mà không dám nhìn hắn.Đỗ Văn Hạo thấy trên bàn tràn ngập những đồ ăn dành cho phụ nữ mang bầu, trong ấm cũng không phải trà xanh mà là hồng trà.Đỗ Văn Hạo ngồi xuống nxuoongKha Nghiêu nói: “Ngồi xuống đi, ta thấy Tuyết Nhi bảo muội ốm nên đến xem”

Kha Nghiêu nghe vậy mặt càng đỏ hơn, vò vò tấm khăn trên tay cúi đầu không nói.“Kha Nghiêu, muội sao thế?”

“Không…không có gì”

Đỗ Văn Hạo không biết nên nói thế nào, hai ngươi im lặng rồi Đỗ Văn Hạo đành lên tiếng trước: “Muội không khỏe ở đâu để ta xem cho”

Nói rồi kéo tay của Kha Nghiêu.Kha Nghiêu òa lên khóc, Đỗ Văn Hạo không biết nên giữ hay buông tay Kha Nghiêu ra, do dự một lúc rồi vẫn nắm lấy nói: “Đừng khóc, muội làm ta rối lên đấy”

Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo buông tay mình ra, sau đó chạy ra tủ quần áo lấy ra một chiếc hộp đưa cho Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo mở ra thấy bên trong có một chiếc khăn tay trắng, hắn đau khổ nhắm chặt hai mắt lại.“Văn Hạo tha lỗi cho muội, muội chỉ muốn có một đứa con với huynh thôi”

Đỗ Văn Hạo mở mắt ra, đứng dậy ôm Kha Nghiêu vào lòng: “Con nha đầu ngốc nghếch này, sao lại ngốc thế chứ? Muội nghĩ gì vậy, muội là một cô gái chưa chồng, muội làm vậy ta có còn là người nữa không?”

“Huynh không được nói vậy, là muội cho thuốc vào rượu, là muội dụ dỗ huynh lên giường của muội, là muội can tâm tình nguyện trở thành người của huynh, không liên quan gì đến huynh cả!”

Đỗ Văn Hạo nhìn gương mặt cố chấp của Kha Nghiêu: “Dụ dỗ gì chứ, rõ ràng là ta tự đi đến phòng muội, bản thân ta cũng thích muội, nhưng muội hết lần này đến lần khác từ chối, ta không thể không nói là không liên quan, biết chưa?”

Kha Nghiêu dựa vào lòng Đỗ Văn Hạo nói: “Văn Hạo, muội sợ, muội không biết phải làm thế nào?”

“Ngốc à, muội đã là người của ta rồi, nay mang giọt máu của ta, chúng ta chọn ngày bái đường thành thân là được”

Kha Nghiêu khóc lóc nói: “Văn Hạo, mọi người sẽ cười muội mất, muội từng là gái thanh lâu, không được sạch sẽ, vì vậy mới dụ dỗ huynh để chưa thành thân mà đã có thai”

Đỗ Văn Hạo nhìn người con gái đang đứng trước mắt mình, lau nước mắt cho nàng nói: “Kha Nghiêu, đó là lí do muội giữ lại chiếc khăn tay đó sao? Giờ ta đã biết tại sao muội lại từ chối ta rồi, không phải không bằng lòng làm thiếp, mà là thấy bất an đúng không? Ngoan, đừng khóc nữa, nghĩ nhiều quá làm gì, về sau không cho muội nói những lời đó nữa, quên đi.

Bây giờ muội là lục phu nhân của Đỗ Văn Hạo ta, đừng nghĩ vớ vẩn gì nữa”

Đỗ Văn Hạo an ủi mãi Kha Nghiêu mới an lòng hơn, hai người ngồi xuống nói chuyện, trời sập tối từ lúc nào.“Đi nào, ra ngoài ăn cơm, đừng ở mãi trong phòng khiến mọi người lo lắng nữa”

Kha Nghiêu nói: “Muội ngại lắm!”

Đỗ Văn Hạo true: “Bây giờ thì ngại gì chứ? Đi thôi”

Nói rồi kéo tay Kha Nghiêu ra khỏi phòng.Trời bỗng đổ tuyết.Kha Nghiêu nói: “Hả! không phải Đại Lý xưa nay không có tuyết rơi sao? Sao lại thế này?”

“Điều đó chứng tỏ muội sẽ sinh con gái, trời xanh đã đặt tên cho nó rồi”

Kha Nghiêu hiếu kì hỏi: “Tên gì?”

“Phi Tuyết”

“Đỗ Phi Tuyết? Hay lắm, nhưng đó là tên con gái, nếu là con trai thì sao?”

“Vậy gọi là Đỗ Thiên Tứ, nghĩa là được trời ban cho”

“Cứ như vậy đi, muội thấy rất hay, thấy sách cổ có viết nếu nam nữ lần đầu tiên mà có thể thụ thai có nghĩa hai người có duyện phận”

Đỗ Văn Hạo ôm chặt Kha Nghiêu vào lòng: “Đúng đấy, ta cũng nghĩ vậy”

Hai cầm tay đi, nhưng đến gần phòng ăn thì Kha Nghiêu đột nhiên dứt tay Đỗ Văn Hạo ra, hắn biết là Kha Nghiêu ngại đành cười tiến vào phòng ăn trước.Thấy ai nấy đều đã vào chỗ đợi, thấy hai người đi vào Liên Nhi vội kéo Kha Nghiêu xuống ngồi gần mình.

Bàng Vũ Cầm nói: “Lâu quá không gặp, hình như muội béo lên thì phải”

Kha Nghiêu cười nhìn Đỗ Văn Hạo không nói.Đỗ Văn Hạo thấy ai cũng nhìn mình bèn cầm đũa lên nói: “Ăn đi, ăn xong ta có chuyện muốn nói với mọi người”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Lão gia, hay nói trước đi, nếu không mọi người ăn không ngon, mọi người nói xem có phải không?”

Đỗ Văn Hạo cười đặt đũa xuống nói: “Cũng được, ba ngày nữa là đến Tết rồi, bọn ta đi lâu như vậy Tuyết Nhi và mọi người vất vả rồi”

Tuyết Sương cười nói: “Nếu lão gia định nói những điều này thì không cần đâu!”

Ngọc Lan nói: “Lúc nãy nghe đại phu nhân nói Đại Lý trăm năm nay mới có tuyết rơi, tuy không lớn nhưng theo quan niệm xưa nay thì ắt có chuyện hỉ mới đúng”

Mọi người đều phá lên cười.“Mấy người thật là, ta muốn cảm ơn mọi người trước, đã vậy thì ta vào đề luôn, ta muốn trước Tết sẽ giải quyết chuyện của ta và Kha Nghiêu, lại vất vả cho Tuyết Nhi rồi”

Vương Nhuận Tuyết vui mừng nói: “Thiếp đã nói là có chuyện vui mà, vất vả gì chứ, cả nhà chúng ta nên mừng cho Kha Nghiêu mới phải”

Kha Nghiêu cúi đầu, cứ như là muốn tìm kẽ nứt nào để chui xuống vậy.Bàng Vũ Cầm có phần kinh ngạc, sau đó cũng cười nói: “Muội đúng là hồ đồ rồi, lúc nãy Tuyết Nhi nói là lão gia và Kha Nghiêu có chuyện vui, thiếp còn tưởng là đùa, tốt quá rồi, tốt quá rồi, Kha Nghiêu cũng nói vài câu đi! Ta thật chưa thấy Kha Nghiêu của chúng ta xấu hổ như vậy bao giờ”

Liên Nhi nói với a hoàn của mình: “Mau đem lịch lại đây, chúng ta xem trong bà ngày tới thế nào, nếu mai không phạm xung thì là tốt nhất, đại phu nhân, nhị phu nhân thấy thế nào?”

Bàng Vũ Cầm: “Tuy hơi gấp, nhưng may là trong nhà đều có sẵn đồ rồi, người dưới nhanh nhẹn, Tuyết Nhi xem thế nào thì tốt”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Nay người Kha Nghiêu nặng nề, hai a hoàn không đủ rồi, để Ngọc Trâm của ta sang bên đó, con nhỏ này nhanh nhẹn cẩn thận mà ít nói, còn phải tìm bốn vú nuôi nữa lo chuyện trong chuyện ngoài, hơn nữa cần có thêm hai a hoàn để sai vặt nữa”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.