Vẻ mặt Khắc Mã tỏ ra vô cùng đau khổ hỏi: “Vậy tể chấp dự định thế nào?”
Đỗ Văn Hạo vung tay lên, dứt khoát nói: “Thời gian là rất quý giá, ta cũng không muốn chúng ta bị chậm trễ. Chúng ta không cần nhiều như vậy, cắt bớt lại một chút đi. Đi như vậy, từ mã trường Sơn Dan hướng tới biên cảnh Thổ Phiên, đường lớn rộng rãi, dài cả trăm dặm được rồi. Ngoài những chỗ mã trường Sơn Dan cắt lại cho chúng ta, Cam châu, Lương châu và các địa phương còn lại thì cho chúng ta thuê trong năm mươi năm, vậy là tốt lắm rồi. Tiền thuê tính theo kim ngạch tiến cống, gấp đôi lên là được. Những hiệp nghị cống tiến hàng năm từ trước tới nay vẫn sẽ không hề có các điều khoản gì khác. Ngoài ra, song phương những quân dân bắt được trước đây đều không phải trả lại. Đại Tống ta theo quy củ từ xưa, sắc phong Huệ Tông các ngươi là Hạ Quốc vương. Các ngươi nếu cống tiến đầy đủ, chúng ta sẽ có ban thưởng, cho phép giao thương, còn có thể tùy thuộc vào điều kiện mà gia tăng khai mở bến cảng. Cứ như vậy quyết định đi!”
Sở dĩ Đỗ Văn Hạo định ra cái hạn cho thuê năm mươi năm là bởi vì hắn tin tưởng rằng thời hạn đó đủ để cho Đại Tống sửa trị quân đội. Mà trong lịch sử , hơn bốn mươi năm sau, Đại Kim quốc đã quật khởi, hơn nữa còn diệt Đại Tống. Thời gian còn lại của Đại Tống đã không đủ năm mươi năm. Do đó, phải trong vòng năm mươi năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2257284/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.