Chương trước
Chương sau
Cho dù hai nước giao tranh thì dân chúng vẫn có thể đi lại bình thường_ hòa ước này đã bị dừng lại do chiến tranh bùng nổ.

Nhưng mua bán trên thực tế giữa nhân dân hai nước vẫn hết sức nhộn nhịp.

Vì vậy người Hán của Đại Tống đến Hưng Khánh phủ làm ăn rất đông.

Cũng có một số người Hán sinh sống ở đây lâu đời.

Bọn Đỗ Văn Hạo trà trộn vào đám người đó, đương nhiên đó là lúc không nhìn thấy quan bộ lễ hay ngự lâm quân.Thái Đầu nắm rõ Hưng Khánh Phủ, cũng có một số tiệm ăn nên làm gia ở đây, hắn dẫn bọn Đỗ Văn Hạo vòng quanh Hưng Khánh phủ.

Vương Nhuận Tuyết thích mua sắm, lúc đi hai tay không, lúc về đến hộ vệ cũng túi lớn túi nhỏ.Lòng vòng chán chê, bọn họ lại qua về hoàng cung.Ba người đang sôi nổi bình luận về hoàng cung và kinh thành Tây Hạ trong phòng thì bỗng có người gõ cửa.

Đỗ Văn Hạo đi ra, Thái đầu dẫn theo một người phụ nữ bịt mặt đi vào, ở Tây Hạ thường có gió cát và bão cát, vì vật phụ nữ thường trùm mặtĐỗ Văn Hạo ngạc nhiên nhìn Thái đầu, muốn hỏi là ai, Thái đầu chỉ cười, người phụ nữ trung niên đó bỏ khăn che mặt ra.

Đỗ Văn Hạo định thần nhìn, người đến thì ra là sứ thần bí mật của Hạ Huệ Tông lần trước đến gặp đưa ra đề nghị liên minh với Đại Tống giết Lương thái hậu, tên là Ngôi Danh Thiện Ly Cống Mã (gọi tắt là Ngôi Mã)Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Đỗ Văn Hạo cười, chìa tay mời ngồi, hai người ngồi xuống rồi Đỗ Văn Hạo mới nói: “Ngôi đại nhân, từ lần từ biệt trước không có tin gì từ ngài, khiến người ta thật lo lắng”

Ngôi mã có phần ngại: “Lần trước quay về Lương thái hậu đã bệnh rồi, mà bệnh rất nặng, hoàng thượng nói đợi xem bệnh của thái hậu thế nào rồi mới tính”

“Ra vậy, ta hiểu rồi.

Ý của hoàng thượng là nếu thái hậu băng hà do trọng bệnh thì mọi người sẽ không cần đến bọn ta nữa, đúng không? Bây giờ mụ phù thủy đó tiêu rồi, các ngài đến tìm chúng tôi làm gì?”

Ngôi Mã càng bối rối hơn: “Cái này…Tể chấp đại nhân hiểu nhầm rồi, hoàng thượng chúng tôi tuyệt đối không có ý đó.

Bây giờ tuy Lương thái hậu đã băng hà, nhưng quyền nhiếp chính vẫn trong tay cháu họ thái hậu.

Hoàng thượng chúng tôi vẫn quyết định tiếp tục liên minh với Đại Tống.

Xin đại nhân giúp hoàng thượng chúng tôi đoạt lại hoàng quyền, chỉ có điều kiện này có thể thương lượng lại không…”

Đỗ Văn Hạo trộm nghĩ, ngươi đã chủ động đến tất có chuyện cầu cạnh ta, lúc này mà còn muốn kì kèo, đúng là tên ngốc nhất quả đất này, bèn nói: “Ta trước nay không nói hai lời, giá lần trước đưa ra là tốt nhất rồi.

Được là được, không được thì thôi, đợi chúng tôi viếng Lương thái hậu xong, nếu vẫn tiếp tục hòa thân thì chúng tôi sẽ thương lượng với người nhiếp chính chuyện nghênh thân.

Nếu không chúng tôi đành phủi đít đi về vậy!”

Ngôi mã cười nói: “Tể chấp đại nhân, bãi chăn ngựa Đan Sơn thực sự rất quan trọng với chúng tôi, không thể thiếu được.

Thế này vậy, chúng tôi cắt toàn bộ phía Nam Hoàng Hà cho Đại Tống, được không?”

Mảnh đất đó không bao gồm bãi chăn thả, diện tích chủ yếu là hoang mạc, Đỗ Văn Hạo không thích chút nào.

Cái hắn ngắm tới là bãi chăn thả cơ, lập tức xua tay nói: “Miễn bàn! Chúng ta không làm chuyện ám muội, điều kiện không thể thay đổi được!”

Ngôi Mã nói: “Không dám giấu, chúng tôi cũng thương lượng với Đại Liêu rồi, cái giá Đại Liêu đưa ra thấp hơn nhiều, nhưng hoàng thượng chúng tôi thân Tống, muốn kết thân với Tống hơn, vì vậy không đến nước bất đắc dĩ thì không huy động binh mã của Đại Liêu”

Quả nhiên lại dùng đến chiêu này, Đỗ Văn Hạo đã sớm tính đến trường hợp này, hắn mỉm cười nói: “Chúng tôi không quan tâm đến việc các vị có dựa vào Liêu để giành lại vương vị hay không, vì Tống Liêu đã kết giao hơn trăm năm nay, và cũng không vì Liêu Hạ kết minh mà ảnh hưởng đến Đại Tống.

Vì vậy chuyện này thành thì thành, không thành thì chúng tôi cũng không thiệt hại gì, nếu Ngôi đại nhân không còn chuyện gì nữa thì mời quay về cho.

Lúc này tôi đã đi quanh các phố nên cũng đã mệt, muốn nghỉ ngơi chút”

Ngôi Mã sững lại, hắn không ngờ Đỗ Văn Hạo trả lời kiên quyết vậy, hơn nữa sau đó lại có lời tiễn khách, hắn không khỏi bối rối.Hắn trâm ngâm đôi chút, chắp tay nói: “Vậy được, chúng tôi sẽ nhường bãi chăn thả Đan Sơn cho các vị, nhưng không bao gồm Cam Châu, Lương Châu, hơn nữa tiền cống hằng năm phải trả gấp hai trước, hòa thị lập tức phải khôi phục lại, vĩnh viễn không thay đổi!”

Tiền cống mỗi năm là nguồn thu tài chính quan trọng của Tây Hạ, hòa thị lạ càng quan trọng hơn, các loại hương liệu, vải vóc, thuốc men, lá trà, và cả các loại kim khí đều nhập từ Đại Tống về.Đặc biệt là lương thực, Tây Hạ chủ yếu là chăn nuôi gia súc, vì vậy rất thiếu lương thực, phải dựa nhiều vào Đại Tống.Còn Tây Hạ bán cho Đại Tống chủ yếu là ngựa, bò, cừu, và hồ tiêu, kì tử, đại hoàng, cũng là nguồn thu tài chính quan trọng, chỉ nguyên muối, Tây Hạ mỗi năm đã bán sang Đại Tống 10 vạn thạch.Vì vậy đương thời người Tống vẫn nói người Hạ trông chờ hòa thị như trẻ con ngóng sữa mẹ, mỗi lần hai bên giao tranh hòa thị bị ngắt quãng, vật giá ở Tây Hạ tăng cao, nạn đói lại hoành hành.Đỗ Văn Hạo rất hiểu chuyện này, gấp đôi công nạp, chuyện này chẳng bõ bèn gì với Đại Tống, nhưng hắn hơi lo chuyện cắt đất.

Chỉ cần là vô cớ đưa tiền thì hắn tức, bàn nói: “Tuyệt đối không đươc!”

“Tại sao?”

“Rất đơn giản, kết minh là kết minh, hai bên phải bình đẳng, Đại Tống cớ gì mỗi năm phải đưa cho các vị hàng chục vạn tiền cống nạp? Chúng tôi sẽ được gì? Tại sao các vị lại không cống nạp tiền cho chúng tôi?”

Ngôi Mã nói: “Cái này do chúng tôi xưng thần với Đại Tống, là các vị cho chúng tôi mà…”

“Ban thưởng cho nước ngoài là khi nước ngoài tiến cống, chỉ có thể do hoàng thượng quyết định tùy vào lễ vật cống, có nên thương không, thưởng bao nhiêu, thưởng khi nào.

Làm gì có chuyện khế ước mỗi năm phải có tiền cống? không phải ép người thì là gì? Vì vậy, ta đã nói rồi, chỉ cần ta là tể chấp một ngày, khoản tiền tiến cống đó ta kiên quyết phản đối.

Không thể kết minh thế này được! Đừng nói là gấp đôi, mà một xu cũng không được!”

Đỗ Văn Hạo càng nói càng tức giận, đứng lên nói: “Còn nữa các vị chỉ nhượng cho chúng tôi bãi chăn thả Đan Sơn, không có Lương Châu Cam Châu, nhưng Đan Sơn lạ nằm ở biến giới Tây Hạ-Thổ Phiên (cao nguyên Thanh Tạng ngày nay),cách Tống hàng trăm dặm, chúng tôi đến Đan Sơn bắt buộc phải qua Lương Châu, các vị không nhượng Lương Châu thì chúng tôi quản thế nào đây? Chẳng nhẽ lại bay qua?”

“Chúng tôi sẽ nhượng cả thông đạo rộng 5 dặm kéo dài từ phía Nam bãi chăn thả và biên giới Thổ Phiên đến biên giới Đại Tống, như vậy các vị có thể trực tiếp quản lí Đan Sơn rồi”

“Cái gì?”

Đỗ Văn Hạo tròn mắt lên, “Thông đạo rộng năm dặm? Bên trái là Thổ Phiên, bên phải là Tây Hạ, rộng năm dặm dài hàng trăm dặm, giống như sợi mỳ vậy, thông đạo này sơ sẩy là có thể vượ ra khỏi ranh giới, ngài bảo chúng tôi quản thế nào đây? Các vị lấp thông đạo đi, hàng chục vạn con ngựa chúng tôi nuôi sẽ lại là của các vị sao? Các vị tính toán không tồi đâu! Để chúng tôi làm Bạch Mã Ôn cho các vị, chúng tôi nuôi ngựa, còn các vị hưởng thành quả, đúng không? Đủ thấy là các vị không hề có thành ý rồi! Tiễn khách!’Ngôi Mã hết sức bối rối nhìn Thái Đầu.Thái Đầu hiểu ý, vội vàng nói lấp liếm: “Quốc Công đại nhân bớt giận, có gì từ từ nói, cái gì cũng có thể thương lượng mà …”

Đỗ Văn Hạo giận giữ nói: “Thương lượng gì chứ? Giờ là lúc nào rồi? Lương thái hậu vừa băng hà, Lương Ất Thông vừa nhiếp chính, ngồi chưa ấm chỗ, đây chính là lúc đoạt lại hoàng quyền, muộn 1 ngày là đối phương có thêm 1 ngày để chuẩn bị.

Các vị không vội, thì chúng tôi vội gì!”

Ngôi Mã thấy ong ong, Đỗ Văn Hạo nói hoàn toàn có lí, thời gian mới là cái quan trọng nhất, không phải lúc kì kèo, lúc này hắn mới hạ giọng: “Vậy được! Tể chấp đại nhân, thế này vậy, chúng tôi lại nói ngài nghe thử xem, nếu không được nữa thì tôi chỉ có thể về bẩm báo để bề trên quyết định vậy”

Đỗ Văn Hạo biết là đã có kết quả, trong lòng thầm mừng, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, hắn ngồi phịch xuống, không thèm nhìn Ngôi Mã.Ngôi Mã chắp tay: “Tể chấp đại nhân đã kiên quyết như vậy thì chúng ta đổi phương thức khác, ngài xem thế nào? Tây Hạ chúng tôi sẽ cắt Đan Sơn và thông đạo cho các vị, Cam Châu Lương Châu coi như các vị thuê mượn, hàng năm các vị trả tô đất, số tiền gấp hai lần số tiền cống nạp trước đây.

Ngài thấy được không?”

Tạm được, Đỗ Văn Hạo nghĩ, kết quả này là đáng mong đợi rồi.

Hoàng vị vốn dĩ là của Hạ Huệ Tông, giúp hắn lấy lại hoàng vị là có lợi cho Đại Tống.

Tây Hạ cắt Đan Sơn cho Tống là ngoài mong đợi rồi, lại còn cho thuê Lương Châu Cam Châu, hai mảnh đất này chiếm 1/10 Tây Hạ, hơn nữa lại có vùng đồng bằng phì nhiêu.Tiền thuê gấp đôi số tiền cống nạp trước cũng có thể coi là hợp lý, vì đất đai phì nhiêu, sản vật thu được chắc chắn sẽ hơn số tiền đó rất nhiều.

Vụ làm ăn này lời to rồi!Đỗ Văn Hạo trong bụng đã đồng ý rồi, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ: “Thuê bao lâu?”

“Mười năm? Hết hạn 10 năm, các vị trả lại cho chúng tôi”

“Vậy thành quả lao động của chúng tôi ở trên đó tính thế nào?”

“Nhà đi theo đất, dĩ nhiên sẽ là của chúng tôi.

Do hai mảnh đất đó rất lớn, số tiền thuê như vậy đã rẻ lắm rồi”

“Ha ha, các vị tính toán cũng được lắm, 10 năm, đủ để chúng tôi xây dựng xong, nếu trả lại cho các vị cả đất lẫn nhà thì coi như là làm thuê không không cho các vị rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.