Chương trước
Chương sau
Sau khi Thái Kinh bước ra khỏi phòng, thì Đỗ Văn Hạo cũng đi theo ra cửa tiễn.

Thái Kinh nghe nói Bàng Cảnh Huy muốn ngồi lại nói chuyện tâm sự với con gái của mình, nên ông ta liền về trước một mình.

Khi Thái Kinh bước lên kiệu chắp tay lên tiễn biệt Đỗ Văn Hạo, bất giác ngẩng đẩu lên nhìn phủ đệ của hắn, thấy trước công phủ trống rỗng không có gì cả.

Thái Kinh động lòng thở dài nói: “Hiền đệ à! Hiền đệ vốn là một trọng thần trong triều, vậy mà phủ đệ của hiền đệ sao lại để thô sơ quá như vậy, đến cả tấm biển treo trước công phủ cũng không có, chờ cho sau này hiền đệ lên chức làm một phủ đệ mới, nếu như hiền đệ không chê cười tài thư pháp của ngu huynh, thì ngu huynh, xin được đích thân viết tặng hiền đệ một tấm biển! ”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì sững người sửng sốt, hắn nhớ tới chỉtiết trong tiểu thuyết Ngô Dụng vì muốn cứu Tống Giang tại Giang Châu nên đã nghĩ ra một kế cho người mạo danh thư pháp của Thái Kinh, trong đó có nói rằng thời đó thịnh hành bốn loại thư pháp, bao gồm Tô Đông Pha, Hoàng Lỗ Trực, Mễ Nguyên Trương và Thái Kinh Thái Sư.

Người ta gọi tắt là “Tô, Hoàng, Mễ, Thái”

mệnh danh là tứ tuyệt của đời nhà Tống.

Trong đó thì thư pháp của Thái Kinh là đẹp nhất, ngay cả Mễ Nguyên Chương cũng cảm thấy thư phép của mình còn kém Thái Kinh tận mấy bậc.

Chính vì vậy mà Kinh Thành Phủ Doãn Thái Kinh mới thấy mình thư pháp tốt, muốn viết tặng mình một tấm biển treo đây mà.

Như vậy cũng có nghĩa là vị Thái Kinh này là một đại gian thần rồi.

Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo liền khách khí chắp tay ôm quyền đáp: “Nghe tiếng thư pháp của Nguyên Trường huynh tuyệt thế vô song, là một kỳ tài hiếm thấy trong thiên hạ, là người đứng đầu trong tứ tuyệt Tô Hoàng Mễ Thái, được Nguyên Trường huynh đích thân cất bút viết biển cho thật là vinh dự cho tiểu đệ vô cùng!”

Viên Kinh Thành Phủ Doãn Thái Kinh này đúng là đại gian thần Thái Kinh Thái Sư sau này, lúc này thì thư pháp của ông ta đã nổi tiếng khắp cả nước, được rất nhiều người mến mộ.

chính vì vậy mà khi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy.

Thái Kinh vô cùng đắc ý, chắp tay lên nói: “Hiền đệ quá khen rồi! Nếu hiền đệ muốn vậy, thì ngu huynh cũng vinh dự vô cùng, ngu huynh xin được phép cáo từ!”

Thái Kinh nói xong rồi bước lên kiệu, chiếc kiệu liền đong đong đưa đưa rời khỏi phủ đệ của Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nhìn theo chiếc kiệu dần khuất bóng, trong lòng chán nản vô cùng.

Hắn không ngờ bản thân mình xuyên thời gian quay về thời nhà Tống, lại còn xưng huynh đệ với tên đại gian thần Thái Kinh, hắn tự thấy kinh tởm bản thân mình.

Đỗ Văn Hạo sau khi tiễn Thái Kinh ra về liền quay về phòng của mình.

Tuyết Phi Nhi và Kha Nghiêu lúc này vẫn ngồi trong phòng đợi hắn, hai người vẫn nhất định phải phân tài cao thấp.

Đỗ Văn Hạo lúc này làm gì còn tâm trí đâu mà luận bàn y học, rồi nghe hai người sủa gâu gâu nữa, sau khi bảo hai người quay về đọc sách hôm sau lại đến.

Hắn lại uể oải chán chường ngồi xuống ghế.

Tuyết Phi Nhi và Kha Nghiêu thấy hắn có tâm sự, thì cả hai không dám làm phiền gì thêm nữa, liền lặng lẽ cáo từ ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo lúc này ruột gan rối bời.

Tâm trạng đầy mình, hắn cứ đi đi lại lại trong thư phòng của mình ngước đầu lên trời mong ngóng Thẩm sư gia của mình quay về, vậy nhưng quá trưa rồi mà vẫn không thấy ông ấy đâu cả.

Sau khi dùng xong bữa trưa, thì có một đứa người ở chạy vào thông báo cho Đỗ Văn Hạo biết có vị khách quý đến thăm hắn, và người này không phải ai khác chính là lão thần Tư Mã Quang.

Đỗ Văn Hạo vừa nghe có Tư Mã Quang đến thì vội vã chạy ra ngoài đón, cũng may mà khi nãy hắn mặc quan bào chưa kịp thay ra.

Chính vì vậy mà hắn không cần phải thay quan phục lần nữa.

Khi vào đến phòng khách, Đỗ Văn Hạo đã trông thấy Tư Mã Quang được quản gia Tư Mã Đạo dìu đỡ cầm gậy đứng lom khom trong phòng khách.

Khi trông thấy Đỗ Văn Hạo đi vào Tư Mã Quang liền chống gậy làm điểm tựa, rồi đưa hai tay lên chắp tay nói: “Đỗ lão đệ! Lão đệ đã về rồi đó à?”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền vội vã tiến tới dìu đỡ Tư Mã Quang: “Tư Mã đại ca! Đại ca cứ ngồi đi.

Bệnh của đại ca vừa mới lành không nên đứng lâu quá.

như vậy có hại cho sức khỏe lắm! Đệ đệ phúc chẩn cho đại ca một cái đã!”

Sau khi dìu Tư Mã Quang ngồi xuống xong xuôi đâu đấy, thì Anh Tử đã bưng lên một bình trà thơm phức.

Đỗ Văn Hạo sau đó cũng ngồi xuống rồi bắt lấy cổ tay của Tư Mã Quang ngưng thần chẩn mạch, xong đâu đấy hắn lại lên tiếng hỏi những cảm giác thường ngày của ông ta, ăn uống, ngủ nghỉ, đại tiểu tiện ra sao.

Đỗ Văn Hạo phát hiện ra Tư Mã Quang tuy là không có hiện tượng tế bào ung thư di căn, nhưng sức khỏe của ông khôi phục không được tốt cho lắm.

Vậy nhưng đối với một ông lão bị dự đoán chỉ sống được có ba tháng thôi, thì sau lần phẫu thuật đó ông đã sống được hơn một năm rồi, và đó cũng là một thành công không nhỏ.

Tư Mã Quang cùng không để ý đến tình trạng sức khỏe của mình, ông ngưng thần ngầm nhìn Đỗ Văn Hạo đang ngồi xem bệnh cho mình, quản gia Tư Mã Đạo sau khi thấy Đỗ Văn Hạo đã phúc chẩn xong, liền cúi người xuống hỏi: “Ngự Y đại nhân, không biết tình hình căn bệnh lão gia của tiểu nhân..

“Lần trước ta có gửi Đông Trùng Hạ Thảo về cho Tư Mã đại ca, đại ca vẫn dùng chứ hả?”

Đỗ Văn Hạo hỏi.

“Vẫn dùng đều đều ạ! Theo như lời dặn dò của đại nhân, lão gia tiểu nhân đều làm theo hết, ngay cả những phương thuốc ngày trước đại nhân kê cho, lão gia vẫn uống đó ạ!”

Tư Mã Đạo cúi người đáp.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật gật đầu nói: “Bệnh tình của Tư Mã đại ca bây giờ đã không còn dấu hiệu nguy hiểm gì nữa rồi, nhưng đại ca tuổi tác đã cao, cộng thêm bao năm lao lực vất vả, trước ca phẫu thuật lần trước thì sức khỏe đã rất yếu rồi, chính vì vậy mà chính khí trong cơ thể đã yếu lại càng yếu, lúc này cần phải cẩn thận điều dưỡng, không được phép lao tâm tổn tứ!”

Nói đến đây, Đỗ Văn Hạo ngập ngừng một lúc, rồi đưa tay lên vỗ vỗ vào bàn tay của Tư Mã Quang rồi nói: “Tư Mã đại ca! Sức khỏe là của mình, mình phải biết trân trọng nó! Nói thực lòng, khả năng phục hồi sức khỏe của đại ca không đúng như sự hy vọng của tiểu đệ! E rằng trong một năm gần đây, Tư Mã đại ca cũng vất vả nhiều rồi đúng không?”

Tư Mã Đạo đứng bên cạnh nghe vậy liền nói: “Đúng vậy đó! Sức khỏe của lão gia mới bình phục được có vài tháng thôi mà lão gia đã mò dậy đi duyệt lại bộ sách của mình, ngày nào cũng bận đến tận nửa đêm, người nhà khuyên thế nào cũng không được! ”

Đỗ Văn Hạo cũng biết Tư Mã Quang đang làm bộ sách vô tiền khoáng hậu nên nói: “Tư Mã đại ca! Bây giờ là lúc mà đại ca phải chú trọng đến sức khỏe của mình, nếu như đại ca mà cố quá, thì e rằng....!”

Tư Mã Quang nghe một người tung, một người hứng như vậy liền lắc lắc đầu nói: “Thôi được rồi! Chuyện này để sau hẵng nói, nghe nói lần này lão đệ về đây nên ta cũng rất đỗi vui mừng! Chính vì vậy mà hôm nay ta đến đây chào lão đệ một câu, còn một việc nữa vô cùng quan trọng muốn bàn vói lão đệ!”

Tư Mã Quang nói xong, liền quay sang Tư Mã Đạo ra hiệu.

Tư Mã Đạo trông vậy biết ý liền cúi người đi ra bên ngoài khép cửa lại.

Tư Mã Quang nói: “Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới băng hà, bây giờ trong triều đang vì chuyện này mà loạn như cào cào, không biết lão đệ có biết không vậy?”

“Cũng biết một chút chút!”

Đỗ Văn Hạo vừa nghe đến đây thì lập tức trở nên cảnh giác vô cùng, cho dù hắn rất tin vào nhân phẩm của Tư Mã Quang, nhưng bất luận thế nào thì cẩn thận không bao giờ là thừa cả, ông cha ta có câu cẩn tắc vô áy náy mà lại.

“ừm! Theo như truyền thống của các triều đại, thì người kế vị ngôi báu nên là lục Hoàng Tử mới phải, vậy nhưng đúng vào lúc này thì đột nhiên Ung Vương tự nhiên đến nhúng tay vào.

Ung Vương còn rêu rao khắp nơi là ông ta mới là người có đủ tư cách ngồi vào ngôi báu này! Hành động này của Ung Vương chẳng khác gì là khinh thường liệt tổ liệt tông dưới suối vàng! Khụ khụ khụ...!”

Vừa nói đến đây thì Tư Mã Quang liền ôm chặt lấy chiếc gậy chống, gập hẳn người xuống ho khù khụ không ngừng, nghe vô cùng đau khổ.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền lập tức hiểu ngay.

Tư Mã Quang đứng về phe ủng hộ lục Hoàng Tử.

Chính vì vậy mà hắn cũng không dám nói chen vào, chỉ im lặng ngồi chờ Tư Mã Quang ho xong xem ông ta nói như thế nào.

Tư Mã Quang sau một hồi khù khụ xong liền cầm lấy tách trà đưa lên miệng nhấp lấy một ngụm, rồi nói tiếp: “Vân Phàm lão đệ à! Lão ca ta lần này đến đây chỉ muốn cầu xin đệ một việc! Việc này lão đệ phải nhất quyết đông ý với lão ca.

Ta nghĩ kỹ rồi, chỉ có mỗi một mình lão đệ mới làm nổi việc này! Nếu như không làm được, để cho cái tên lòng lang dạ sói Ung Vương Gia kia được lợi, thì đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông!”

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, cái này thì có gì cơ chứ? Liệt tổ liệt tông ở đây bao gồm cả Tống Thái Tông, ông ấy không phải cũng là người phản đối truyền thống cha truyền con nối hay sao, ông ấy cũng là em trai lên ngôi thay cho anh trai mình đấy thôi! Ông ấy lên ngôi làm việc cũng tốt đó thôi, tại sao cứ phải bảo vệ cái truyền thống vớ vẩn thế nhỉ? Nhưng mình nghĩ cũng chỉ nghĩ vậy thôi, nói ra thì có để mà làm gì.

Đỗ Văn Hạo lại ngồi im lặng nghe Tư Mã Quang chống gậy thở dốc một hồi, rồi mới nặng nề lên tiếng: “Bâv giờ theo tình hình trước mắt thì chỉ có mỗi Hoàng Thái Hậu là người quyết định ai là người kế ngôi! Vậy nhưng tính tình của Hoàng Thái Hậu lại quá ư nhân từ, phúc hậu, yếu đuối mà không có chính kiến, e rằng không chống lại nổi sự nham hiểm của Ung Vương! Lão ca hôm nay vốn muốn gặp mặt Hoàng Thái Hậu để thương lượng, nhưng Hoàng Thái Hậu sau khi xuất cung thì đã hạ chỉ, không có truyền chỉ thì không được phép có ai được tự tiện vào tiếp kiến cả, ài!!”

Đỗ Văn Hạo trong lòng cũng hiểu, Hoàng Thái Hậu muốn tránh không muốn gặp ai.

Vì sự việc bây giờ vô cùng phức tạp, đây cũng là bệnh của phụ nữ, khi gặp những chuyện phức tạp, thì phản ứng đầu tiên là chạy trốn, không muốn đối mặt một cách trực diện vấn đề.

Cho dù việc này rất khó mà trốn tránh được, nhưng phụ nữ vẫn cố tìm mọi cách để kéo dài thời gian, không muốn xử lý ngay.

Đỗ Văn Hạo liền nói: “Sau khi Hoàng Thượng băng hà, trước khi Hoàng Thái Hậu bế quan, tại sao đại ca và những người khác không tìm đến Hoàng Thái Hậu bàn bạc?" “Sao lại không tìm cơ chứ!”

Tư Mã Quang dậm chân xuống sàn bình bịch nói: “Hoàng Thượng vừa mới băng hà.

Tả Thừa Tướng Vương Quái và lão ca đều lên thư tấu trình Hoàng Thái Hậu.

Có xin Hoàng Thái Hậu làm theo truyền thống cha truyền con nối, chỉ định lục Hoàng Tử lên kế vị Hoàng Đế.

Nhưng đúng vào lúc này thì Ung Vương đột nhiên xuất hiện, nói rằng bản thân mình muốn tiếp nối truyền thống của Thái Tông Hoàng Đế, kế vị huynh trưởng.

Thái Kinh cùng với các vị đại thần khác đều ủng hộ Ung Vương, ta và các vị đại thần khác thấy vậy đều đến cầu cứu Hoàng Thái Hậu.

Nói rằng việc này là không thể được, ngôi vị Hoàng Đế nhất định phải do Hoàng Tử kế thừa, đây mới là chính thống.

Bây giờ trong triều đang loạn hết cả lên.

Hoàng Thái Hậu thì có ý trốn tránh, chỉ định bốn vị đại thần chấp chính.

Sau đó Hoàng Thái Hậu mượn cớ siêu độ cho Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu đóng cửa tụng kinh không gặp bất cứ ai cả, mãi đến tối hôm qua mới xuất quan!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Vậy tối hôm qua sao đại ca không tấu trình thương lượng?”

“Ta có làm rồi, nhưng người của cả hai phe đều đứng đầy chật ở ngoài cổng, sau đó Hoàng Thái Hậu hạ chỉ nói rằng nếu người nào không có chỉ thì không cho gặp, thế là tất cả mọi người vì thế mà giải tán hết cả!”

Tư Mã Quang lắc đầu nói.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười khổ nói: “Nếu Hoàng Thái Hậu đã hạ chỉ không có chỉ thì không vào gặp người được, vậy thì tiểu đệ cũng vậy thôi, tiểu đệ làm gì có chỉ mà vào thăm Hoàng Thái Hậu cơ chứ!”

“Lão đệ dĩ nhiên là có thể gặp được rồi! Hôm qua khi Hoàng Thái Hậu xuất quan, câu đầu tiên nói là hỏi xem lão đệ đã về chưa? Hoàng Thái Hậu nói vậy thì lão đệ chắc chắn là sắp được Hoàng Thái Hậu triệu gặp rồi!”

Tư Mã Quang nói.

Đỗ Văn Hạo nghe Tư Mã Quang nói vậy thì giật mình cái thót, cũng giống với Ung Vương Gia.

Bên cạnh Hoàng Thái Hậu cũng có người của lục Hoàng Tử.

Cả hai bên đều Đỗng thời nhận được tin tức này.

Đỗ Văn Hạo vì vậy cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.

Nếu đã là như vậy thì lần nói chuyện này vói Tư Mã Quang mình phải vô cùng cẩn thận mới được.

E rằng bên cạnh ông ta cũng có tai mắt của Ung Vương, một khi bọn chúng mà nghe ngóng được gì thì mình toi mất.

Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo chỉ mỉm cười rồi đáp: “Có lẽ Hoàng Thái Hậu tìm tiểu đệ chẳng qua là muốn tiểu đệ xem bệnh cho người.

Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu cùng lúc băng hà như vậy.

Hoàng Thái Hậu chắc hẳn là buồn lắm.

Chính vì vậy mà người mới tìm đến tiểu đệ để tiểu đệ điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, cũng như sức khỏe mà thôi!”

“Như vậy thì ổn quá rồi còn gì nữa! Chỉ cần lão đệ gặp được Hoàng Thái Hậu nói chuyện thì mục đích của chúng ta thành hiện thực rồi! Lúc này Hoàng Thái Hậu cần một người ở bên cạnh giúp đỡ người trong sự phán đoán và lựa chọn, hơn nữa lão đệ đã từng cứu mạng Hoàng Thái Hậu, lại là một Ngự Y trụ cột ở trong cung, sau còn làm chức Câu Quản Thường Bình Thương, rồi lại thăng lên Đề Điểm Hình Ngục, ngoài ra lão đệ đều không ở trong kinh thành, quan hệ không rõ ràng với hai phe.

Chính vì vậy mà Hoàng Thái Hậu mới triệu kiến lão đệ vào để hỏi ý kiến!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong chỉ cười khan lên đáp: “Ha ha! Tiểu đệ thì có ý kiến gì cơ chứ, tiểu đệ chỉ biết khám bệnh thôi! Những chuyện quốc gia đại sự thì tiểu đệ vẫn còn ngu muội lắm!”

Tư Mã Quang nghe vậy liền nghiêm nét mặt nhìn thẳng vào Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ta chỉ hỏi lão đệ một câu thôi, lão đệ ủng hộ lục Hoàng Tử, hay là ủng hộ Ung Vương?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, rồi mới mỉm cười, hắn dùng một thái độ vô cùng thành khẩn nói với Tư Mã Quang: “Tư Mã đại lão ca! Nói thực lòng nhé, ai làm Hoàng Thượng thì trong lòng Hoàng Thái Hậu đã định sẵn hết cả rồi chỉ mấy ngày nữa thôi, chúng ta sẽ biết kết quả ngay ấy mà! ”

Tư Mã Quang nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, liền cầm cây gậy chống trong tay đập xuống sàn kêu lên cồm cộp nói: “Đỗ đại lão đệ! Sao lão đệ lại khôn ba năm hồ Đỗ một giờ thế hả? Nếu như Hoàng Thái Hậu đã biết chắc ai làm Hoàng Thượng rồi, thì cũng không trốn trong cung bảy ngày không dám ra ngoài rồi! Và cũng không hạ chỉ không triệu kiến ai, thì người đó không được tự tiện vào! Điều này chứng tỏ rằng Hoàng Thái Hậu đang rất không có chủ kiến của nêng mình! Lúc này người đang cần một người có đủ khả năng chỉ điểm cho mình! Một khi chọn lựa sai lầm, thì giang sơn Đại Tống sẽ loạn như cào cào! Một việc lớn như vậy! Lão đệ khụ khụ khụ !”

Tư Mã Quang nói đến đây lại ho lên khù khụ, càng lúc càng nặng thêm, ông mặt đỏ tía tai, ho đến rạc cả người trông vô cùng khổ sở.

Đỗ Văn Hạo trông thấy vậy liền vội lên tiếng nói: “Lão ca! Lão ca đừng nóng vội như vậy, có gì cứ từ từ nói!”

“Từ từ nói? Cứ từ từ thế này thì mọi việc hỏng bét hết cả! ”

Tư Mã Quang chống cây gậy xuống đất, sau đó bắt đầu giảng dạy lên lớp cho Đỗ Văn Hạo nghe về lịch sử, về những điển tích ví dụ của những người chiếm ngôi đoạt vị cho Đỗ Văn Hạo nghe.

Ngoài miệng ông ta cứ nói là không thể chờ được nữa, thời gian đang gấp gáp, là vàng là bạc.

Vậy nhưng ông ta vẫn cứ thao thao bất tuyệt hơn nửa canh giờ liền.

Mãi cho đến khi Đỗ Văn Hạo nghe đến đờ đẫn cả người rồi thì Tư Mã Quang mới ngừng lại lấy hơi, rồi lại nói tiếp: “Đỗ lão đệ! Lão đệ xem xem, con trưởng kế vị ngôi báu là lẽ thường tình, là chính thống, lại không loạn kỷ cương! Ta nói có đúng không hả?”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì gật đầu lia lịa, nhưng hắn nhớ tới việc mình đã hứa giúp đỡ Ung Vương kế vị ngôi báu.

Nếu như bây giờ lại Đỗng ý giúp Tư Mã Quang thuyết phục Hoàng Thái Hậu để lục Hoàng Tử kế vị.

Thì một khi tin Đỗn bại lộ ra ngoài để cho Ung Vương biết được, vậy thì kết cục của hắn vô cùng thê thảm.

Hơn nữa Đỗ Văn Hạo lại thích Ung Vương lên kế vị hơn là lục Hoàng Tử.

vì hắn cho rằng Ung Vương là người đứng đắn và thích hợp hơn.

Chính vì vậy mà hắn không hề lên tiếng gì ủng hộ Tư Mã Quang cả.

Tư Mã Quang cũng nhận thấy Đỗ Văn Hạo không muốn dây dưa vào chuyện này, nên ruột lại nóng như lửa đốt nói: “Đỗ lão đệ! Đây mới là thời khắc quan trọng, chỉ có lão đệ mới cứu vớt được Đại Tống mà thôi! Bây giờ tất cả đều trông chờ hết cả vào lão đệ!”

Khi Tư Mã Quang vừa mới dứt lời, thì bên ngoài có người gõ cửa kêu công cốc.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền cau mày nói: “Vào đi!”

Đỗ Văn Hạo vừa mới dứt câu, thì cánh cửa mở ra kêu két lên một tiếng, sau đó là Anh Tử lấm lét bước vào, cúi người lễ phép nói: “Thiếu gia! Hoàng Thái Hậu hạ chỉ mời thiếu gia ra chính đường tiếp chỉ ạ!”

Đỗ Văn Hạo và Tư Mã Quang nghe vậy thì giật mình kinh hãi.

Tư Mã Quang quăng luôn chiếc gậy ở trong tay mình xuống, ôm quyền lên trước mặt Đỗ Văn Hạo cầu xin: “Đỗ lão đệ! Hôm nay coi như lão ca cầu xin lão đệ đó! Mong lão đệ hãy vì giang sơn xã tắc mà hành sự!”

Thánh chỉ đến rồi.

Đỗ Văn Hạo nào dám chậm trễ làm mất thời gian, hơn nữa đây cũng là cơ hội cho hắn thoát khỏi cái cảnh lằng nhằng này, nên nghe Tư Mã Quang nói vậy cũng chỉ chắp tay lên một cái, sau đó vội vã chạy ra chính đường.

Người đến tuyên chỉ là Tiêu công công, người hầu hạ thân cận nhất của Thái Hoàng Thái Hậu.

Ông lúc này vẫn mặc áo tang, thấy Đỗ Văn Hạo đi ra liền cao giọng nói: “Hoàng Thái Hậu khẩu dụ! Truyền Đề Hình Quan Đỗ Văn Hạo vào cung tiếp kiến!”

“Thần tuân chỉ, đa tạ ân điển của Hoàng Thái Hậu!”

Đỗ Văn Hạo tiếp chỉtạ ơn.

Đỗ Văn Hạo sau khi tiếp chỉliền đứng dậy cúi người nói: “Công công tuyên chỉvất vả quá, mời công công vào trong dùng tách trà!”

“Thôi không cần đâu! Hoàng Thái Hậu đang ngồi chờ chúng ta đó! Chúng ta cùng vào cung trước cái đã!”

Tiêu công công lắc đầu đáp.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cúi đầu vâng lên một tiếng.

Đỗ Văn Hạo liền đưa mắt ra xung quanh, nhưng vẫn không trông thấy bóng dáng của Thẩm sư gia đâu cả.

Lúc này hắn rất cần một người có thể cho hắn nghe ý kiến, vậy nhưng quân sư của hắn, trí đa tinh Ngô Dụng của hắn lúc này mãi vẫn chưa về, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo đứng ngồi không yên.

Đỗ Văn Hạo sau đó cũng thay một bộ đồ tang lễ khoác lên người rồi đi theo Tiêu công công đến bên cỗ xe ngựa dừng ở ngoài cổng, sau khi lên xe kéo rèm xuống xong hết rồi Đỗ Văn Hạo mới quay sang Tiêu công công thấp giọng nói: “Tiêu công công! Thánh Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc là vì sao mà băng hà vậy?”

“Ta cũng chẳng biết được, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước cho ta biết cả!”

Tiêu công công thở dài nói: “Sáng sớm ngày hôm đó, Hoàng Thượng mới dùng bữa xong thì đột nhiên toàn thân run rẩy.

Sau đó thì ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự! Mọi người sợ quá cho gọi Thái Y vào.

Khi Thái Y vừa đến nơi thì Hoàng Thượng đã tắt thở rồi! Đến cả di chiếu Hoàng Thượng cũng không kịp để lại nữa! ”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền thắc mắc nói: “Thế lúc đó có hiện tượng gì khác thường không?”

“Khi đó ta không có mặt tại hiện trường, lúc đó ta đang ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu.

Khi đến nơi thì Hoàng Thượng đã băng hà rồi!”

Tiêu công công buồn bã nói.

“Thái Hoàng Thái Hậu cũng cùng lúc đó toàn thân mềm nhũn ôm lấy miệng mình nằm bất tỉnh xuống đất! Mọi người khi đó đều sợ hãi vô cùng, sau khi khiêng người vào trong hậu cung, làm đủ mọi cách cũng không thể nào cứu chữa nổi! Thái Hoàng Thái Hậu cũng băng hà tiếp ngay sau đó!”

Tiêu công công hai mắt vô hồn nói.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền gấp rút hỏi: “Thế triệu chứng của Thái Hoàng Thái Hậu khi đó ra sao?”

“Không có gì đặc biệt cả, chỉ ôm lấy miệng của mình sau đó nằm vật xuống không nói câu gì, hơi thở lúc được, lúc ngắt quãng, mãi đến trưa thì người quy tiên!”

Tiêu công công đờ đẫn đáp.

“Thế có nôn ọe, đau đầu hay có những biểu hiện khó chịu, bực bội gì không?”

Đỗ Văn Hạo hỏi.

Tiêu công công ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cái này thì dường như là không có, trông Thái Hoàng Thái Hậu khi đó như là đang nằm ngủ vậy, không có bất kỳ động tĩnh gì cả!”

“Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên ngất lịm bất tỉnh nhân sự, hay là do chóng mặt rồi ngất đến độ không có cảm giác gì?”

Đỗ Văn Hạo hỏi.

“Là đột nhiên ngất lịm!”

Tiêu công công thấp giọng đáp.

“Khi trước Thái Hoàng Thái Hậu làm gì? Có hiện tượng khó chịu gì không?" “Khi trước thì Thái Hoàng Thái Hậu còn đang trồng hoa ở trong vườn! ”

“Thái Hoàng Thái Hậu không ăn thứ gì chứ?”

“Không! Thái Hoàng Thái Hậu sáng nào cũng ra chăm sóc vườn cây hoa lá trong vườn của mình, sau đó mới dùng bữa sáng, nhưng ngày hôm đó thì người chưa kịp dùng bữa thì đã nghe được tin ác rồi!”

“Cũng không uống gì chứ? Ví dụ như thuốc chẳng hạn!”

“Không có! Mấy người của Ung Vương cũng đã kiểm tra lại vô cùng kỹ càng rồi, khi đó những cung nữ và thái giám theo hầu bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu cũng biết rõ.

Thái Hoàng Thái Hậu sau khi tỉnh dậy liền đi ra vườn chăm sóc vườn hoa của mình, xong đâu đấy mới dùng bữa sáng.

Nhưng hôm đó người đâu có kịp ăn gì đâu!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ một hồi, hiện tượng Hoàng Thượng đột nhiên băng hà thì đúng là khó đoán, nhưng các hiện tượng của Thái Hoàng Thái Hậu cho thấy bà dường như không phải là do trúng độc.

Ở thời cô đại, chất độc chủ yếu là Thạch Tín.

những chất độc khác đại loại như Hạc Đỉnh Hồng thực chất cũng là một dạng Thạch Tín mà thôi! Hiện tượng trúng độc của nó là buồn nôn, khó chịu trong người, nói chung là rất dễ nhận ra.

Thái Hoàng Thái Hậu chết mà an lành như đang ngủ khác hẳn với hiện tượng trúng độc, hơn nữa sáng ra Thái Hoàng Thái Hậu vẫn chưa ăn gì.

Chính vì vậy mình có thể loại trừ khả năng trúng độc.

Nhưng, hay là lại có người lợi dụng thuốc gây mê của mình để hại Thái Hoàng Thái Hậu? Đỗ Văn Hạo nghĩ đến đây thì lại phủ định ngay, vì thuốc gây mê của hắn trước mắt vẫn là dạng nước, phải uống vào mới có tác dụng.

Nhưng Tiêu công công nói rằng Thái Hoàng Thái Hậu cả buổi sáng chưa ăn uống gì cả! Hơn nữa công hiệu của thuốc cũng khá chậm, chính vì vậy mà khả năng này hoàn toàn có thể loại bỏ.

Nhưng từ lời kể của Tiêu công công, thì các hiện tượng của Thái Hoàng Thái Hậu giống với hiện tượng nhồi máu cơ tim dẫn đến đột tử nhiều hơn.

Có lẽ là do Thái Hoàng Thái Hậu bắt gặp Hoàng Thượng đột tử như vậy.

Bà đau lòng quá đỗi nên mới dẫn tới hiện tượng nhồi máu cơ tim.

Hiện tượng này ngay cả xảy ra trong thời hiện đại cũng khó mà dự liệu được, nếu không kịp thời cấp cứu thì e rằng cũng khó tránh khỏi cái chết.

Chính vì vậy mà dù lúc đó mình có ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu thì e rằng cũng bất lực, bó tay chịu thua mà thôi.

Đỗ Văn Hạo nói: “Trước khi lâm chung Thái Hoàng Thái Hậu còn nói điều gì nữa không?”

“Không có! Vậy nhưng, trước đó Thái Hoàng Thái Hậu cứ nhắc tới Đỗ đại nhân suốt thôi! Khi đó Thái Hoàng Thái Hậu luôn cảm thấy trong ngực khó chịu, thấp thỏm bất an.

Ta cũng đã khuyên Thái Hoàng Thái Hậu tuyên chỉ gọi đại nhân về triều! Nhưng Thái Hoàng Thái hậu nói đại nhân có liên quan tới Bạch Y Giáo, cùng với việc tự ý cầm quân làm cho Hoàng Thượng vô cùng khó chịu! Nếu khi đó mà gọi đại nhân về thì mấy người bên Ngự Sử Đài chắc chắn không buông tha cho đại nhân đâu!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cảm kích vô cùng, cúi đầu buồn bã nói: “Thái Hoàng Thái Hậu đối với ta thật là ân nặng như núi!”

“Đúng vậy đó!”

Tiêu công công cũng thở dài, lắc đầu nói.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì hai mắt chơm chớp rớm lệ, sau đó cả hai người đều im lặng không ai nói thêm câu gì nữa.

Khi xe ngựa dừng ở trước cổng của hoàng cung, Tiêu công công mói lên tiếng nói: “Đỗ đại nhân! Lão nô có câu này không biết có nên nói hay không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.