Cách cứu người chết đuối chính xác nhất chính là giữ khoảng cách với người sắp chết đuối tầm hai mét. Người sắp chết đuối thường đưa tay lên phía trên múa may quay cuồng, khua khoắng loạn lên, người đến cứu có thể lợi dụng tình thế này lặn ra phía sau người sắp chết đuối rồi áp sát vào, sau đó đưa tay ôm vào nách của họ, như vậy sẽ thuận tay đưa đầu người sắp chết đuối kéo ra khỏi mặt nước, cũng tránh khỏi bị người đó bám vào mình, đồng thời sẽ không bị chết chìm cùng với họ. Một khi kéo được người sắp chết đuối ra khỏi mặt nước thì nên dùng tư thế bơi ngửa để bơi vào bờ.
Những phương pháp này về lý thuyết Đỗ Văn Hạo đều hiểu hết, nhưng hắn lại không hề có chút kinh nghiệm thực tiễn nào về việc cứu người sắp chết đuối cả, cũng chưa bao giờ bơi vào buổi trời lạnh căm căm như thế này, nhưng hắn đâu có sự lựa chọn nào khác nữa đâu. Tuy rằng Trường Công Chúa rơi xuống hố băng không can hệ gì đến hắn cả, nhưng nơi này cũng chỉ có một mình hắn với Công Chúa mà thôi. Nếu như Trường Công Chúa bị chết đuối, thì hắn có mồm năm miệng mười đi chăng nữa cũng chẳng thoái thác được trách nhiệm của mình. Nếu như có một kẻ “tốt bụng” nào nữa bảo rằng chính hắn là người đã đẩy Công Chúa rơi xuống hố băng thì lúc đó Đỗ Văn Hạo chỉ có nước về chầu ông bà ông vải mà thôi, Hoàng Thượng còn lâu mới tin lời hắn giải thích!
Hơn nữa, kể cả không có những giả thiết như trên vừa nói, cho dù người rơi xuống nước không phải là Công Chúa mà chỉ là một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng thân là một sinh viên đại học có học thức, văn hóa, giáo dục, đã nghe rất nhiều điều răn dạy nên ra tay cứu giúp người gặp hoạn nạn, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, hơn nữa bản thân mình lại là một bác sĩ nữa, trong y đức thì điều đầu tiên đó là không được phép thấy chết mà không cứu, bất kể điều đó có liên quan đến y thuật hay không.
Do vậy, Đỗ Văn Hạo rất nhanh cởi bỏ áo mũ trên người, lột hết quan bào, chỉ còn mỗi một chiếc quần tam giác trên người (Đời nhà Tống có lẽ không có chiếc quần tam giác con con này, đây là do Đỗ Văn Hạo tự thiết kế rồi bảo Anh Tử may cho, không có chiếc quần tam giác này, khi mặc đồ hắn cảm thấy vô cùng khó chịu). Đang trong lúc Đỗ Văn Hạo định gieo mình xuống hố băng cứu người, thì hắn đột nhiên dừng lại, cứu người sắp chết đuối dưới hố băng khác với cứu người sắp chết đuối dưới hồ nước, những lớp băng xung quanh hố băng vô cùng dễ vỡ, lại cộng thêm thời tiết lạnh như thế này, cơ thể của hắn rất dễ bị co rút, cứng ngắc lại, người sắp chết đuối và người đến cứu sẽ rất khó để có thể bò được ra ngoài. Người nào chưa nếm trải bơi trong mùa lạnh mà bơi trong trời lạnh thì chỉ cẩn mười phút thôi là sẽ mất hết cảm giác, chưa đến nửa tiếng đồng hồ sẽ bị đông cứng mà chết. Do vậy, làm cách nào thoát khỏi hoàn cảnh đóng băng này mới là điều mấu chốt để cứu người.
Đỗ Văn Hạo quay người lại thì thấy hai con ngựa vẫn đứng ở đó, lập tức có một ý nghĩ thoáng qua, hắn liền chạy đến rút trên yên ngựa ra một con dao rồi cắt luôn dây cương trên người ngựa xuống, như vậy hắn đã có một sợi dây, sau đó nối các đầu lại với nhau, hắn liền có một sợi dây khá dài, Đỗ Văn Hạo kéo sợi dây đến bên cái hố băng rồi buộc hai đầu sợi dây vào bao của con dao vứt xuống dưới hố băng, sau đó hít một hơi thật sâu bay người nhảy vào hố băng.
Khi ở bên ngoài hố băng cởi bỏ đồ trên người xuống thì khí lạnh tràn ngập khắp cơ thể, thấu tận vào trong xương tủy, nhưng ngược lại khi hắn vừa nhảy xuống đánh tùm một cái thì lại không thấy lạnh như thế nữa, rất nhanh hắn đã đụng vào đáy hồ. Chỗ này chỉ cách cái bờ hồ có một chút, nước sâu không đến một trượng, nước có vẻ rất trong, ban ngày dường như có thể trông đến tận đáy. Đỗ Văn Hạo trấn tĩnh một lúc rồi lập tức phát hiện ra phía dưới nước có một vật gì đó màu trắng, và mấy cái vạt áo đang trôi theo dòng nước.
Chắc chắn là Trường Công Chúa rồi.
Đỗ Văn Hạo bơi ra đó, quả nhiên không sai, hắn cách Công Chúa một đoạn không xa, thì thấy thân hình Công Chúa đang nằm bất động, có lẽ viên đá lúc này rơi xuống từ độ cao một trượng đã phá vỡ màng băng kết tụ trên mặt nước, sự va chạm mãnh liệt như vậy làm cho Công Chúa bị sặc nước nên mới ngất đi như vậy.
Công Chúa bị như vậy thì lại càng có lợi cho việc cứu trợ, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn vô cùng thận trọng bơi ra phía sau của Công Chúa, nắm lấy hai vai của nàng, rẽ nước nhấc lên, rất nhanh Công Chúa đã được đưa lên khỏi mặt nước.
Trường Công Chúa vẫn hôn mê bất tỉnh, Đỗ Văn Hạo lấy hết sức kéo nàng ra khỏi hố băng, những mảng băng vỡ bị rơi kêu lên lạo xạo, Trường Công Chúa khi rơi xuống đây đã làm vỡ vụn lớp băng bên trên hố băng, giờ đây chúng lại rơi vào trong nước.
Lúc này, cái lạnh thấu xương của nước băng làm Đỗ Văn Hạo cảm thấy như độ tuần hoàn máu trong cơ thể mình như ngưng trệ lại, hai hàm răng của hắn đập vào nhau kêu lên lập cập, hắn cũng đang mất dần sức lực một cách nhanh chóng. Đỗ Văn Hạo biết mình không còn nhiều sức lực nữa, hết lần này đến lần khác, hắn cố gắng kéo Công Chúa ra khỏi hố băng, hắn lấy hết sức bình sinh cõng Công Chúa lên lưng mình, để hai tay của nàng thõng xuống trước ngực của mình, sau đó dùng hai tay nắm lấy chiếc bao của con dao được buộc với cương ngựa, hắn không ngừng lay động dây cương, kêu gào con ngựa lùi lại!
Hai con ngựa này không phải hắn nuôi, nên không hiểu hắn cho lắm, bọn chúng cũng chẳng hiểu Đỗ Văn Hạo gào thét như vậy để làm gì, cứ đứng như phỗng, lạnh lùng nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo bực mình, hai tay hắn kéo giật sợi dây cương lại.
Hai con ngựa đột nhiện bị lực kéo của Đỗ Văn Hạo kéo lên mấy bước, lập tức nhận thấy phía dưới vô cùng nguy hiểm, liền giơ hay đôi chân trước đang bám chặt vào đất lên, mũi thở phì phò, hí lên một tiếng rồi lùi lại.
Đây chính là cái mà Đỗ Văn Hạo cần, hắn thấy phương pháp này có hiệu quả, bèn tiếp tục kêu gào lên, sau đó lại dùng lực giật ngược dây cương lại. Hai con ngựa lúc này sức mạnh ngàn cân, Đỗ Văn Hạo làm sao mà kéo lại nổi, hắn bị hai con ngựa kéo lê đi, người hắn như chiếc thuyền phá băng vậy, hắn bị kéo đến đâu thì băng trên mặt nước bị vỡ ra đến đấy, kêu lên răng rắc rồi vỡ vụn ra.
Hai tay của Đỗ Văn Hạo đan chéo vào nhau nắm chặt lấy dây cương kéo lại từng bước một, dây cương càng lúc càng ngắn lại, khoảng cách với hai con ngựa cũng càng lúc càng gần, vết nứt của lớp băng cũng càng lúc càng tiến gần đến chỗ hai con chiến mã.
Mắt hai con chiến mã trợn tròn lên, bọn chúng nhận ra nguy hiểm đang tiến đến gần. Trong lúc nguy cấp theo bản năng tự nhiên của mình, hai con ngựa lùi lại càng lúc càng nhanh hơn, càng về phía gần bờ hồ thì băng đóng càng dầy, mà băng càng dầy thì càng có thể nâng đỡ được trọng lượng của hắn và Công Chúa, hai con ngựa cứ thế kéo ngược về phía sau, cuối cùng Đỗ Văn Hạo và Trường Công Chúa cũng ra khỏi cái hố băng đó, hai con ngựa kéo hắn và Công Chúa thêm một đoạn nữa rồi mới chịu dừng lại.
Đỗ Văn Hạo run rẩy trở mình bò dậy, hắn ôm lấy công chúa vào lòng, rồi nhanh chân chạy ra đến bờ hồ, bên bờ hồ lúc này tuyết phủ trắng xóa, hắn đảo mắt một lượt phát hiện ra nơi gần đó có một hòn đá khá vững chắc liền ôm Trường Công Chúa chạy ra chỗ đó, rồi cẩn thận đặt Công Chúa nằm lên đó.
Đỗ Văn Hạo úp đầu mình vào bộ ngực cao vút của Công Chúa nghe ngóng, thì phát hiện ra tim của Công Chúa vẫn còn đập, hắn lại đưa tay lên mũi thì cũng thấy có hơi thở, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Từ lúc Trường Công Chúa rơi xuống hố băng cho đến lúc Đỗ Văn Hạo cứu Công Chúa thoát khỏi hố băng, thì thời gian mới chỉ dùng hết hơn một phút, Trường Công Chúa lúc này chỉ đang trong trạng thái hôn mê mà thôi, tim vẫn đập và vẫn còn hơi thở.
Tiếp sau đó Đỗ Văn Hạo phải nghĩ xem nên bảo vệ nhiệt độ cơ thể cho Công Chúa ra sao, toàn thân của nàng bây giờ đã ướt hết cả, rất nhanh sẽ bị đông cứng hết cả lại.
Đỗ Văn Hạo chạy về phía mặt băng ôm lấy chỗ đồ khi nãy mình cởi ra rồi lại chạy nhanh lại chỗ Công Chúa, hắn nhìn quanh nhìn quất không thấy có ai, bèn nghiến răng, cởi hết sạch quần áo trên người Công Chúa ra.
Bộ ngực trắng mịn, tròn trịa của Trường Công Chúa nhô ra, eo nàng thon nhỏ, mông to đều đặn, nói chung chỗ nào cần to thì to, còn chỗ nào cần nhỏ thì sẽ nhỏ, còn nước da của Công Chúa thì không biết có phải do rơi xuống nước băng hay không mà còn trắng mịn hơn cả tuyết. Vùng tam giác kín của công chúa làm cho người ta không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Cho dù thân hình của Công Chúa mỹ miều như vậy, nhưng Đỗ Văn Hạo chỉ toàn tâm toàn ý vào việc cứu người, làm gì có thời gian để mà ngắm nghía cơ chứ. Đỗ Văn Hạo sau khi cởi sạch quần áo trên người Công Chúa xuống liền vội vã cầm quần áo của mình mặc vào cho nàng.
Sau khi xong xuôi mọi việc thì hắn cũng gần như đông cứng cả lại, liều mình để cứu người khác là chuyện tốt, nhưng cũng không nên mù quáng mà hy sinh tính mạng của mình một cách ngu ngốc, hơn nữa lại còn bị chết cóng nữa lại càng không thể được, làm thế nào bây giờ?
Đỗ Văn Hạo run lẩy bẩy, hắn cởi luôn cả cái quần tam giác ướt sũng của mình xuống, rồi ôm luôn lấy thân hình đang hôn mê bất tỉnh của Công Chúa để lấy hơi ấm, hắn đưa mắt nhìn tứ phía, đột nhiên ánh mắt của hắn ánh lên, hắn phát hiện ra trên ngựa của công chúa có một cái bọc nhỏ, Đỗ Văn Hạo bây giờ không cần biết trong cái bọc đó có cái gì, miễn là có một mảnh vải chắn gió đã là tốt lắm rồi. Nghĩ đến đó, hắn liền bỏ Công Chúa ra, khập khiễng chạy về phía con ngựa, đưa đôi tay gần như đóng băng của mình ra lôi cái bọc xuống, vừa mở bọc ra nhìn thì vui mừng khôn xiết, bên trong đó có tất cả các đồ quần áo của con gái! Trường Công Chúa có mấy vật dụng tùy thân không muốn người hầu của mình cầm hộ, bèn buộc vào con ngựa này, quả là may mắn cho Đỗ Văn Hạo vô cùng, hắn đang lạnh cóng sắp chết đến nơi rồi, nếu bây giờ mà đem thứ này mặc vào người cho Công Chúa thì mất thời gian quá, hắn sẽ bị chết cóng mất, nên hắn liền mặc luôn đồ của Công Chúa vào.
Đỗ Văn Hạo run rẩy hít một hơi khí lạnh vào sâu trong lồng ngực rồi mặc luôn chiếc quần màu đỏ của Công Chúa lên, còn cái yếm lót ngực của Công Chúa thì thôi hắn không mặc nữa, bèn vứt sang một bên, rồi khoác luôn chiếc áo của Công Chúa vào.
Trên người có quần áo rồi, tuy là của con gái, không vừa lắm, nhưng ít ra là nó cũng giữ ấm cho Đỗ Văn Hạo rất nhiều. Bây giờ cả thân hình của hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, giống như là đi tắm xông hơi vậy. Nhưng vẫn còn một bộ đồ để khoác bên ngoài nữa mà hắn không dám mặc vào, bởi vì đó là chiếc váy dài, chờ chút nữa thế nào cũng phải gặp người khác, đường đường một đấng nam nhi mà lại đi mặc váy của đàn bà, chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thối mũi. Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn thì vẫn thấy Công Chúa nằm bất động trên tảng đá, nên hắn vội nghĩ nhân lúc Công Chúa chưa kịp tỉnh lại thì hắn mau chóng đổi lại quần áo của mình với nàng.
Đỗ Văn Hạo cầm lấy giầy của mình, rồi ôm lấy cái váy chạy lại chỗ Công Chúa, hắn tóm lấy tay Công Chúa lay lay mấy cái, rồi gọi lên hai tiếng, Trường Công Chúa vẫn nằm im thin thít, nhưng ngực nàng vẫn nhô lên hạ xuống thở ra đều đặn không có vấn đề gì.
Đỗ Văn Hạo cởi chiếc quan bào trên người Công Chúa xuống sau đó mặc chiếc váy dài lên cho nàng, trong lúc hắn đang thắt nút áo cho nàng, thì hắn phát hiện ra một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn hắn chằm chằm, Đỗ Văn Hạo rùng mình, tóc gáy dựng ngược, đôi mắt đang phát ra những tia sáng lạnh như băng đó chính là của Trường Công Chúa.
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ: “Trường Công Chúa người tỉnh rồi sao?”
Trường Công Chúa ho mạnh lên mấy cái, rồi nghiêng đầu sang một bên ọe ọe mấy tiếng nôn ra toàn nước là nước, sau đó ôm lấy ngực thở hổn hển, nàng cúi đầu xuống thì thấy váy của mình đang hé mở như vậy thì sự phẫn nộ hiện ra trong đôi mắt nàng.
Đỗ Văn Hạo nhanh trí nói: “Trường Công Chúa, Công Chúa không sao chứ?”
Trường Công Chúa ừ lên một tiếng, rồi thều thào nói: “Đỡ... đỡ ta dậy!”
Đỗ Văn Hạo vội cúi xuống đỡ lấy Công Chúa, đúng lúc này thì tay của Công Chúa giơ lên, một cái bạt tai như trời giáng hướng thẳng vào mặt của Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo đưa tay lên kêu tét một tiếng bắt luôn lấy cổ tay của nàng, Trường Công Chúa kêu á lên một tiếng, tay còn lại liền vung lên định tát tiếp, thì lại bị Đỗ Văn Hạo đưa chiếc tay còn lại lên túm lấy.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt đáp: “Vi thần biết thế nào Công Chúa cũng không thèm hỏi đầu đuôi ngọn ngành ra sao, và sẽ tát ngay vi thần để trả thù, trong các truyện tiểu thuyết đều viết thế cả, do vậy vi thần đã có chuẩn bị từ trước rồi.”
“Công Chúa cứ tưởng vi thần giở trò sàm sỡ với Công Chúa ư?”
Trường Công Chúa thở gấp, hai mắt trợn trừng căm hận nhìn Đỗ Văn Hạo, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Đỗ Văn Hạo quăng luôn hai tay của Công Chúa ra, đứng dậy bực tức nói: “Công Chúa nên xem xét lại cho kỹ đi! Công chúa bị rơi xuống hồ, chính vi thần đã cứu Công Chúa lên, công chúa toàn thân ướt nhẹp, mà trời thì lạnh như vậy chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị đóng băng, vi thần đã đem quần áo khô của vi thần cho Công Chúa mặc. Vi thần làm sao biết được Công Chúa có mang quần áo theo mình đâu, lúc nãy vi thần cởi bỏ quần áo ướt của Công Chúa xuống thay bằng quần áo khô của vi thần, tất cả đều là do sự an nguy của Công Chúa, vi thần không hề có ý định xấu xa nào cả, đây là tình thế khẩn cấp, bắt buộc phải như vậy, nếu như Công Chúa thấy bị thiệt thòi, thì vi thần cũng chẳng còn cách nào nữa cả!”
Trường Công Chúa liếc mắt lên nhìn, thì thấy đống quần áo nam mà mình vừa thay ra được vứt bên cạnh đó, chúng đã bị ướt sũng hết cả, rồi lại hướng mắt nhìn ra phía mặt băng đằng xa, thì thấy bên cạnh tảng đá lớn đó có một cái hố băng, và một vết nứt kéo dài tới gần đến đây, hai con chiến mã đáng thương đứng đơn độc trên mặt băng nơi bờ hồ, dây cương trên mõm bọn chúng thõng xuống dưới mặt băng.
Trông thấy tình cảnh như vậy, Trường Công Chúa mới nhớ lại chuyện vừa xảy ra khi nãy, nàng trèo lên hòn đá lớn rồi ngã xuống, hòn đá đổ xuống đập vỡ bề mặt băng trên hồ rồi rơi sâu xuống dưới nước, kéo theo cả nàng rơi xuống cùng, đầu đập xuống hố băng mà không biết mình đang ở đâu nữa, sau đó liền bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa cả. Công Chúa sau khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên bờ rồi, xem ra vị Thái Y này đúng là đã cứu sống mình.
Trong lòng Công Chúa bây giờ vô cùng cảm kích nhưng cũng cảm thấy hổ thẹn, nàng lập tức nghĩ tới việc toàn bộ thân thể nàng đã bị gã Thái Y này trông thấy hết cả, không biết chừng hắn còn sờ soạng loạn lên nữa ấy chứ, vậy thì sau này còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa? Công Chúa bất giác vừa giận vừa thất vọng, lại vừa đau khổ, ôm lấy hai đầu gối khóc rưng rức.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên biết nàng vì sao lại khóc lên như vậy, hắn buộc lòng phải nghĩ cách tháo gỡ nỗi lo lắng, đau khổ, thất vọng trong lòng nàng, nếu không hậu quả sau này sẽ rất nghiêm trọng, khó lường. Nghĩ vậy bèn lên tiếng: “Trường Công Chúa, xin Công Chúa cứ yên tâm, vi thần khi thay quần áo cho Công Chúa thì xung quanh đây đều không có một bóng người nào cả, ngay cả mấy đứa tùy tùng cũng không có, bọn họ đang ở rất xa trông thấy chúng ta cũng chỉ là hai cái điểm nhỏ mà thôi, không nhìn thấy chúng ta ở chỗ này đâu, thậm chí ngay cả lúc Công Chúa rơi xuống hố băng bọn chúng cũng chẳng biết nữa là, nếu không tất cả đã chạy đến đây giúp đỡ rồi. Do vậy chỉ cần chúng ta không ai hé miệng ra nói câu nào thì trinh tiết của Công Chúa vẫn còn nguyên vẹn, không hề có ảnh hưởng gì cả. Xin Công Chúa cứ yên tâm, nếu thần mà nói ra chuyện này, vi thần sẽ chết không toàn thây.”
Trường Công Chúa ngước đầu lên, hai mắt đẫm lệ rồi quay đầu nhìn ra xung quanh, thấy bọn tùy tùng của mình đúng là đang ở rất xa, chỉ trông thấy chấm chấm vài điểm, không rõ ràng chút nào. Công Chúa liền quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo, tiếng khóc cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
Đỗ Văn Hạo trong lòng mừng húm, như vậy là lời khuyên của hắn đã có tác dụng, nên cũng thở phào nhẹ nhõm, nói cho cùng thì đời Tống vô cùng phong kiến bảo thủ, trinh tiết của người con gái rất là quan trọng, không giống như đời nhà Đường, chỉ cần làm theo đúng luân lý thông thường, không đi quá đà thì vẫn có thể chấp nhận được.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn đổi đề tài nói: “Trường Công Chúa, Công Chúa thấy trong người thế nào rồi? Công Chúa ngã từ trên cao xuống như vậy, ngay cả mặt băng cũng vỡ vụn cả ra rồi, có bị thương chỗ nào không?”
Trường Công Chúa nấc nhẹ lên một tiếng, tay chân run run, dường như cảm thấy không có gì đáng ngại, bèn xoa xoa lên đầu nói: “Những nơi khác không có gì, nhưng đầu ta cũng hơi đau đau.”
Đây cũng nằm trong sự trù tính của Đỗ Văn Hạo, ngã từ trên cao như vậy xuống, rất dễ bị chấn thương sọ não, chỉ cần không bị chảy máu bên trong não đã là may mắn lắm rồi, bèn lên tiếng: “Để vi thần kiểm tra xem sao.”
Trường Công Chúa gật gật đầu đồng ý.
Đỗ Văn Hạo vén làn tóc vẫn còn ướt sũng của nàng lên, kiểm tra vùng da đầu, không phát hiện ra vết rách chảy máu nào cả, bèn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Công Chúa có cảm thấy chóng mặt buồn nôn không?”
“Không, nhưng đầu của ta vẫn đau.”
“Vậy Công Chúa cứ nằm nghỉ một lúc cho khỏe lại rồi hãy dậy.”
Trường Công Chúa cầm lấy hai cái đai lưng ở vạt áo mình định cột lại, thì vội vã dùng hai tay ôm lấy người, rồi hướng mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo, sẳng giọng nói: “Ngươi quay người đi!”
Đỗ Văn Hạo suýt nữa thì phì cười, thầm nghĩ khi nãy thân thể nàng lõa lồ ra như thế ta đã nhìn không thiếu chỗ nào rồi, mặc thêm mỗi cái váy mà cũng bắt người ta phải quay mặt đi, đúng là nực cười, nhưng suy cho cùng thì Công Chúa vẫn là đàn bà con gái, mà đã là đàn bà con gái thì thường hay như vậy, Đỗ Văn Hạo bèn quay người đi, đưa hai tay lên che mắt lại.
Những tiếng sột sột soạt soạt rộn lên ở bên tay hắn, rất nhanh, Trường Công Chúa nói: “Được rồi, quay người lại đi.”
Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy Công Chúa đã nai nịt gọn gàng, đang nghiêng nghiêng đầu dùng vỏ của túi bọc quần áo lau lau mái tóc vẫn còn đang ướt sũng của mình, sau đó đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo, hai má của nàng bỗng chốc ửng đỏ hẳn lên.
Đỗ Văn Hạo thầm kinh hãi trong lòng, công nhận Công Chúa đẹp thật, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhất thời cảm thấy ngường ngượng, bèn lên tiếng để xua tan không khí im lặng này: “Trường Công Chúa, Công Chúa nói là hòn đá đó trông giống nam nhân, sao vi thần nhìn mãi mà không ra vậy nhỉ?”
Trường Công Chúa đưa tay lên chỉ: “Ngươi nhìn đi, bên dưới cái đỉnh đó, trông nó có giống cái mũ của nam nhân các ngươi không?” Đỗ Văn Hạo lúc này mới chú ý, nghiêng nghiêng đầu nhìn, đúng là cũng khá giống cái mũ của mấy viên quan già đã về hưu, bèn gật gật đầu nói: “Ừm! Đúng là cũng giống thật.”
Đỗ Văn Hạo cười thầm trong bụng, thế mà lúc trước hắn lại cứ tưởng Trường Công Chúa nhìn ra được hình hòn đá đó rất giống với của quý của đàn ông, nên mới nói hòn đá đó có phần giống nam nhân, nhưng hóa ra ý Công Chúa muốn nói là giống hình cái mũ của đàn ông, bèn cười ngặt nghẽo: “Lúc nãy Trường Công Chúa nói rằng muốn trèo lên đó cưỡi, hóa ra là muốn cưỡi lên đầu của nam nhân chúng tôi, chính vì thế mà hòn đá nam nhân mới tức giận làm cho Công Chúa bị ngã xuống dưới hố băng.”
Trường Công Chúa cũng cười phụ họa theo: “Lại còn cưỡi lên đầu nam nhân các ngươi nữa, lẽ nào ta lại bá đạo như vậy sao? Ta chỉ là thấy nó hay hay, nên mới trèo lên trên đó xem phong cảnh mặt hồ thôi, ai ngờ tảng đá đó trơn quá, làm ta trượt chân ngã xuống hố băng suýt chết, cũng suýt nữa hại chết vị thần y Đỗ Văn Hạo của chúng ta nữa chứ!”
Đỗ Văn Hạo cười gượng lên hai tiếng rồi đáp: “Nghĩ lại lúc đó cũng thấy nguy hiểm thật, nếu như không có hai con chiến mã đó kéo chúng ta lên, thì e rằng bây giờ chúng ta đã chết cóng trong cái hố băng đó rồi.”
Trường Công Chúa cười híp mắt lại: “Đúng vậy! Tiếc rằng ta không phải là mẫu thân của ta, nếu không kể cả bị rơi xuống hố băng cũng chẳng bao giờ chết được!”
Đỗ Văn Hạo kỳ lạ hỏi: “Sao Công Chúa lại nói như vậy?”
“Mẫu thân của ta ngày nào cũng tắm bằng nước lạnh, một năm bốn mùa không một ngày nào là không như vậy, mùa đông lạnh như thế này cũng không thèm dùng nước nóng để tắm, bà còn có thể đi chân trần trên tuyết nữa cơ. Mẫu thân không hề sợ lạnh, do vậy kể cả khi mẫu thân rơi xuống hố băng vừa rồi, chắc chắn cũng sẽ trèo lên được thôi.”
“Vậy sao? Thì ra Hoàng Thái Hậu lại là một người thích bơi vào mùa đông, ha ha!” Vừa nói đến đây, thì Đỗ Văn Hạo ngậm miệng luôn lại không dám cười thêm nữa, hắn bất giác lẩm bẩm trong miệng: “Hoàng Thái Hậu một năm bốn mùa đều tắm bằng nước lạnh?”
“Chính xác, mẫu thân chưa từng ngắt quãng việc này bao giờ cả.”
“Hoàng Thái Hậu bắt đầu việc này từ khi nào vậy?”
“Ừm! Hình như là từ lúc Phụ Hoàng của ta băng hà thì phải, là một lão ni cô ở Am Ni Cô mách bảo mẫu thân làm vậy.”
“Lão ni cô ở Am Ni Cô? Chuyện này là sao vậy?”
“Phụ Hoàng băng hà, mẫu thân rất hay đi dâng hương cúng phật, chủ trì nơi đó liền mách bảo cho mẫu thân dùng cách đó để rèn luyện sức khỏe cho mình.”
Đỗ Văn Hạo liền hiểu ra ngay vấn đề, phương pháp này do lão ni cô ở Am Ni Cô chỉ dậy, thì chắc chắc không phải là dùng để rèn luyện sức khỏe, mà là dùng để tĩnh tâm dục vọng của mình. Tống Anh Tông chết từ rất sớm, nên sau khi Tống Anh Tông băng hà, Hoàng Thái Hậu trở thành một quả phụ trẻ tuổi, còn cả một quãng đời dài đằng đẵng đang chờ bà ở phía trước, lại không được phép lấy người khác, cũng không muốn tằng tịu với ai cả, nên chỉ có thể dùng cách này để kìm hãm những ham muốn sinh lý trong cơ thể.
Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên hiểu ra hết cả: “Vi thần đã biết vì sao Hoàng Thái Hậu lại bị đau bụng kinh dai dẳng chữa mãi mà không khỏi rồi.”
Trường Công Chúa từ khi còn nhỏ đã cảm nhận được cơn đau bụng kinh hành hạ, dày vò mẫu thân mình ghê gớm như thế nào, cũng biết căn bệnh này kéo dài cả hơn mười năm nay rồi, mẫu thân của nàng do vậy đau khổ vô cùng, đến cả chuyện tự tử cũng đã từng nghĩ đến. Các Thái Y đều đành bó tay chịu thua, không thể nào chữa được, nhưng mấy thời gian trước Đỗ Văn Hạo dùng kim châm cứu cũng đã giảm được đau cho mẫu thân, nhưng vẫn chưa trị được tận gốc căn bệnh, giờ đây nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói là đã tìm ra nguyên nhân, bất giác mừng rỡ, vội vã hỏi: “Nguyên nhân là gì vậy?”
“Là do tắm nước lạnh! Chính là do tắm nước lạnh đã nhiều năm nên mới bị bệnh như vậy!” Đỗ Văn Hạo thở dài, chầm chậm nói: “Hoàng Thái Hậu đau buồn khi mất Tiên Đế, thần chí suy nhược, tâm trí xúc động, nên sử dụng phương pháp tắm bằng nước lạnh để kìm hãm sự xúc động trào dâng trong lòng, chính vì như vậy nên sinh ra khí huyết đảo lộn, khí huyết ngưng tụ dẫn đến đau bụng kinh. Trong khi những vị Thái Y ngày trước chữa bệnh cho Hoàng Thái Hậu, nhưng Hoàng Thái Hậu cứ tắm bằng nước lạnh suốt như vậy nên mới không trị được tận gốc, hơn thế nó lại ngày càng hoành hành dữ dội hơn.”
Trường Công Chúa nghe được bèn gật đầu liên tục nói: “Thì ra là như vậy, không ngờ, quả thật là không ngờ, vậy nên chữa trị bằng cách nào đây?”
“Khi biết nguyên nhân phát bệnh, thì việc trị liệu vô cùng đơn giản. Sau khi về nên khuyên Hoàng Thái Hậu từ bỏ việc tắm rửa bằng nước lạnh, dùng Hương Phụ ba lạng, Bán Hạ hai lạng, Gia Đáp và Hoàn Trà mỗi thứ một lạng năm tiền, Tích Thực, Diên Hồ, Đan Bì, Nhân Sâm, Đương Quý, Bạch Thuật, Hạnh Nhân mỗi thứ một lạng, Hoàng Liên bảy lạng, Xuyên Tượng, Viễn Chí, Cam Thảo mỗi thứ năm tiền, Quế Chi ba tiền, Ngô Thái Viêm một tiền năm phân, chia làm mười lăm thang thuốc, đun cùng nước gừng ép, uống nóng. Sau đó dùng nước nóng tắm gội, chỉ cần hơi ra mồ hôi là được. Trong thời gian trị liệu phải chú ý tránh gió lạnh, tay chân tuyệt đối không được tiếp xúc với đồ lạnh, và không được ăn đồ ăn sống, lạnh. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được, ngoài ra vi thần sẽ khai thêm mấy bài thuốc nữa để điều dưỡng cơ thể cho Hoàng Thái Hậu, làm thuận khí dễ ngủ.”
Những bài thuốc mà Đỗ Văn Hạo khai thêm cốt là để thanh trừ dục tính, thay thế cho việc tắm bằng nước lạnh, hắn dĩ nhiên là không thể mở miệng cho Công Chúa biết được, nếu không cả hai đều thấy khó xử, ngượng ngùng.
Trường Công Chúa nghe xong mừng rỡ, sau khi nghỉ ngơi một lúc đã cảm giác thấy khỏe lên rất nhiều, bèn từ từ đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Công Chúa đã khỏe hẳn chưa vậy?” Đỗ Văn Hạo đưa mắt quan sát nàng một cách tỷ mỉ.
“Chắc không sao đâu.” Trường Công Chúa duỗi tay, duỗi chân một lúc rồi nói: “Ngươi đi dắt ngựa đến đây.”
Đỗ Văn Hạo liền cầm lấy đống quần áo ướt sũng dưới đất lên, rồi dùng khăn quấn chúng lại vào nhau, cột lên lưng ngựa. Đỗ Văn Hạo lại nối lại dây cương đã bị cắt ra buộc lại vào mõm ngựa, rồi kéo ngựa đến gần chỗ Công Chúa, Công Chúa vén váy phi người cưỡi lên ngựa, Đỗ Văn Hạo cũng nhẩy lên ngựa đi theo.
Trường Công Chúa giật cương ngựa lại, nhưng con ngựa lại cắm đầu cắm cổ phóng về phía hòn đá tảng nơi hố băng đó, Đỗ Văn Hạo trông thấy thất kinh, vội vã đuổi theo.
Cũng may mà khi Công Chúa cách hòn đá tảng đó khoảng một trượng thì ghì được cương ngựa xuống, nàng nhìn vào hố băng và vết nứt dài trên đó, bất giác cảm thấy sợ hãi, quay người lại đưa mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, thấp giọng nói: “Đa tạ Đỗ đại nhân cứu mạng!”
“Không có gì, bảo vệ Công Chúa là bổn phận và trách nhiệm của vi thần.”
Trường Công Chúa nhìn vào mặt của Đỗ Văn Hạo, không hiểu tại sao khuôn mặt nõn nà của nàng lại dần ửng đỏ lên, giật cương ngựa quay đầu lại, giơ roi quất ngựa chạy quay lại vào bờ hồ rồi phóng thẳng ra chỗ đường cái.
Khi hai người ra đến đường lớn, mấy đứa tùy tùng đã đứng chờ ở đó tự bao giờ, trông thấy Công Chúa đã thay một bộ váy áo mới, bất giác cảm thấy kỳ lạ, nhưng không ai dám hỏi gì nhiều, bọn chúng cũng không biết Trường Công Chúa vừa đi dạo quanh quỷ môn quan mấy vòng rồi mới quay lại thế gian này, thấp thoáng trong áo váy của nàng là bộ quần áo của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy may mắn, không ngờ rằng Công Chúa vẫn còn sống sót, lại còn biết được thêm nguyên nhân phát bệnh của Hoàng Thái Hậu nữa, nên tâm tình của hắn thoải mái, sảng khoái vô cùng, hai người cùng ra roi quất ngựa phóng như bay.
Sau khi phi được một đoạn đường, Trường Công Chúa bèn quay đầu lại hỏi Đỗ Văn Hạo: “Ngươi đã thành thân rồi phải không?”
“Thưa vâng!” Đỗ Văn Hạo trả lời ngắn gọn.
“Nàng ta đẹp chứ!”
“Ai cơ?”
“Nương tử của ngươi ấy!”
“Đẹp!”
Hiển nhiên là Trường Công Chúa không hề thỏa mãn câu trả lời của Đỗ Văn Hạo, bèn hỏi tiếp: “Đẹp hơn ta chứ?”
Câu hỏi này đúng là khó trả lời vô cùng, Bàng Vũ Cầm đẹp hơn Công Chúa nhiều, Tuyết Phi Nhi thì hoạt bát dễ thương hơn Công Chúa, còn Liên Nhi thì biết nũng nịu hơn Công Chúa, Công Chúa có lẽ so với ba người bọn họ chỉ hơn mỗi cái là làm cho người khác thương hại, một sự thương hại xuất phát từ một tai nạn khủng khiếp, vẻ đẹp thê lương đó làm cho nam nhân phải động lòng mà dang tay ra bảo vệ nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]