Đỗ Văn Hạo nghĩ sẽ dùng một cách rất tốt để thu hút sự chú ý của nàng, để nhanh chóng làm cho nàng quên đi những ấm ức lúc nãy. Chiêu này hắn đã từng dùng với Bàng Vũ Cầm rất hiệu quả, bây giờ cái mánh cũ này lại được diễn lại, hắn lái lời sang một hướng khác: "Hoá ra Trường công chúa muốn đi săn nhưng lại không có người đi cùng à? Ta có thể đi. Nhà ta ba đời đều là thợ săn, thức ăn trên đĩa đều là giương cung bắn đại bàng mà có được đó”
Hoàng Hậu ngạc nhiên nói: "Ba đời thợ săn? Ta còn tưởng rằng tổ tiên ngươi cũng hành y chứ, y thuật của ngươi không phải là do tổ tông truyền lại sao?"
Đỗ Văn Hạo ngẩn ra, tìm một lời nói dối khác: "À, đúng vậy, y thuật của thần đương nhiên là do tổ tông truyền lại. Nhưng thần nói là ba đời là thợ săn vì nghề săn cũng có thể học y mà, học y cũng có thể đi săn, tổ tiên của thần vừa là thợ săn vừa là lang trung, trị ngã bị tổn thương rất lợi hại.”
"Ồ", Hoàng Hậu mỉm cười "Lời này cũng đúng, rất nhiều thợ săn biết trị tổn thương do ngã."
Trường công chúa đã ngừng khóc, mắt đẫm lệ nhìn hắn: "Ngươi thật sự biết săn chứ?"
"Đương nhiên rồi, ta lúc nhỏ đã từng săn được một con lợn rừng đấy! Báo, hổ đều giết rất nhiều. Cũng chẳng đáng là gì." Đỗ Văn Hạo nói khoác không cần nghĩ trước.
"Vậy được, ngươi đưa ta đi!"
Những lời này của Đỗ Văn Hạo đã gây được sự chú ý của nàng, làm nàng vui vẻ mà bỏ qua chuyện kia. Vốn nghĩ người ta là Trường công chúa, làm sao lại có thể đem theo thái y đi săn chứ, chẳng ra sao cả, hơn nữa Hoàng Hậu còn cần mình phục chẩn, cũng sẽ không để mình đi. Nhưng bây giờ vừa nghe thấy lời này của Trường công chúa thì hắn lập tức sợ hãi, thầm nghĩ phải làm sao đây? Thật sự muốn mình đi cùng sao?
Đưa Công Chúa đi săn không phải là chuyện tốt đẹp gì, việc này phải đẩy đi mới được. Đối với chuyện này Đỗ Văn Hạo sớm đã có cách ứng phó, hắn cười bồi làm ra vẻ bất lực, nói: "Trường công chúa muốn vi thần đi, vi thần cũng muốn đi, chỉ tiếc rằng Hoàng Thượng để vi thần làm thị y, không thể rời khỏi. Để đổi hôm nào có thời gian ta sẽ dẫn Trường công chúa đi săn. Nói thực ta lâu lắm cũng không đi săn rồi, nói đến cũng thấy ngứa chân ngứa tay.”
Hoàng Hậu cười nói: "Không sao, hôm nay Hoàng Thượng đến chùa Đại Tướng Quốc dâng hương, dâng hương xong còn phải nghe chủ trì thuyết pháp nữa, cả ngày hôm nay sẽ ở trong tự, cho nên hôm nay Hoàng Thượng không nghị chính, không cần đến ngươi đâu.”
"Sao cơ? Thần...sao thần lại không biết nhỉ?" Đỗ Văn Hạo có chút tròn mắt lên, sớm biết thế này thì vừa nãy đã không nói khoác.
"Tối hôm qua vừa mới quyết định."
"Như vậy sao...hôm qua vi thần đã nói là chiều nay đến xem lại chứng đau bụng kinh cho Hoàng Thái Hậu, tuy tạm thời không đau nữa nhưng trong lòng vẫn thấy không yên tâm."
"Không phải vội một ngày làm gì, hơn nữa Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu và ta hôm nay đều sẽ đi cùng Thánh Thượng đến Đại Tướng Quốc, không có thời gian phục chẩn."
Đỗ Văn Hạo trong bụng kêu khổ không ngừng, không ngờ lại thành ra như thế này. Hắn cười gượng nhìn Hoàng Hậu, lại nhìn Trường công chúa: "Việc này...thật ra...ừm..."
"Làm sao? Không dám đi?" Trường công chúa trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi nói biết săn bắn không phải là nói khoác đấy chứ?"
Đỗ Văn Hạo "thuận gậy đánh rắn", bây giờ mà nhận là nói khoác thì coi như xong, hắn giương mắt lên nhìn vẻ mặt chế giễu của Trường công chúa, trong đầu chỉ thấy tức giận chứ làm gì còn sự sợ hãi, lập tức ưỡn ngực cười nói: "Nói khoác cái gì chứ? Những gì ta nói đều là thật!"
"Vậy tại sao lại không dám đi?"
"Ai không dám đi chứ, không phải vì chuyện đó." Đỗ Văn Hạo lại tìm một lời nói dối khác, đột nhiên có một trận hàn phong thổi qua đầu, nhìn thấy bầu trời u ám, cơ hồ như trận gió này đã đưa đến một chủ ý cho hắn, hắn chỉ lên đỉnh đầu nói: "Trường công chúa, ta không phải là không dám đi, mà thời tiết như thế này thì không thích hợp cho việc đi săn, nếu như chúng ta đi săn mà gặp phải bão tuyết, nếu như làm đóng băng vi thần thì cũng không sao, nhưng làm đóng băng nguy hiểm đến tính mạng của công chúa thì vi thần gánh vác không nổi trách nhiệm.”
"Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm! Nhanh lên, rốt cuộc thì có đi không? Ta không có thời gian lý sự với ngươi đâu."
"Trường công chúa, vi thần nói thật mà, hôm nay trận bão tuyết này không nhỏ đâu, nếu bị lạc trong bão tuyết thì rất nguy hiểm, hơn nữa với thời tiết này thì động vật cũng trốn hết, nhiều nhất cũng chỉ có thể săn được thỏ thôi, đi cũng chẳng vui gì."
"Hừ! Đồ khẩu thị tâm phi! Thôi vậy! Ta tự đi!” Trường công chúa nói xong liền quay lưng đi.
Hoàng Hậu bắt đầu thấy giận, trừng mắt lên nói với Đỗ Văn Hạo: "Người như ngươi thật là..., nếu đã biết săn thì còn nói đông nói tây làm gì, không mau đuổi theo Công Chúa đi, trời sẽ lập tức thay đổi thôi, nó một mình ra ngoài chúng ta không yên tâm."
Đỗ Văn Hạo cười gượng, hắn cũng không muốn bị Trường công chúa coi thường. Không phải là đi săn thú sao, chẳng có gì to tát cả. Trường công chúa đi săn, những tuỳ tùng mang theo chắc chắn không thể thiếu những người có sức khoẻ, nếu gặp mãnh thú cũng không phải sợ. Hơn nữa hôm nay ra ngoài chưa chắc đã gặp được con mồi, còn nếu có thì cứ để Trường công chúa từ từ săn, mình đứng xem trò vui không ra tay thì sẽ không bị lộ tẩy. Còn nữa, những ngày đến triều Tống, cưỡi ngựa bắn tên đều đã luyện qua, tuy bắn tên chẳng ra sao nhưng những sai lầm nho nhỏ chắc sẽ không phạm phải, ít nhất cũng không mất mặt.
Nghĩ đến đây, Đỗ Văn Hạo vội vàng khom người nói: "Vi thần tuân chỉ Hoàng Hậu! Vi thần sẽ đưa Công Chúa đi săn." Hắn nhấn mạnh điểm này chính là vì muốn vin vào những lời vừa rồi của Hoàng Hậu để nói rằng mình đưa Công chúa đi săn là do ý chỉ của Hoàng Hậu, nếu có xảy ra sai lầm gì thì cũng không thể trách tội được hắn.
Hoàng Hậu không để ý nhiều đến hắn, nghe hắn nói đồng ý thì chỉ hơi nhướn mày vui vẻ, cao giọng gọi Trường công chúa lại: "Đợi đã! Đỗ đại nhân đồng ý đi cùng con rồi!"
Trường công chúa đứng lại, mặt không chút cảm xúc quay người lại: "Ngươi thật sự muốn đi? Ta không muốn ép người khác."
"Ha ha, không thể nói là ép buộc. Thực ra vi thần cũng rất muốn mượn cơ hội này để ra ngoài cho thoái mái tâm trí, nhưng vi thần thích săn bắn thật sự, vậy mới kích thích, mới thể hiện được rõ bản lĩnh, chứ những cuộc đi săn đã được người ta sắp đặt thì săn được nhiều cũng chẳng vui gì."
"Có ý gì?"
"Chúng ta cần phải đến những nơi hoang dã để săn bắn. Đừng đến bãi săn hoàng gia để săn những con thú được nuôi dưỡng rồi để cho người khác lùa thú đến trước mặt cho mình bắn thì có ý nghĩa gì. Đó không gọi là đi săn mà gọi là bắn tên."
Trường công chúa nào có biết những lời nói hùng hồn về sự tệ hại của sân săn bắn của Đỗ Văn Hạo dụng ý chỉ là muốn làm giảm bớt khả năng săn được thú xuống mức thấp nhất có thể, để bớt đi cơ hội mình không săn được thú mà mất mặt, còn cho rằng hắn thật là kẻ tài cao gan lớn, liền tỏ ra hứng thú nhìn hắn: "Chủ ý của ngươi rất hay, vậy được, chúng ta không đi đến bãi săn nữa. Đi săn thật sự, đem những con thú trở về! Trước đây khi còn nhỏ ta cũng đã từng cùng hoàng huynh lên núi săn bắn."
"Nếu như vào núi thì đường đi sẽ rất xa."
"Thế thì có sao, quất ngựa phi nhanh tới là được chứ gì."
Đỗ Văn Hạo tiếp tục nói ra những lời làm khó nàng: "Còn nữa, nếu như là đi săn thực sự thì không cần mang quá nhiều người. Vì không cần phải đi xung quanh tìm thú săn, chúng ta sẽ tự đi tìm. Mang theo mấy người là được rồi."
Nếu như những nàng công chúa được nuông chiều từ nhỏ, khi nghe những lời này chắc sẽ sợ hãi mà rút lui, nhưng Đỗ Văn Hạo không biết rằng Trường công chúa đã từng cùng phu quân sống ở Tần Châu biên giới Tây Hạ một thời gian, không ít lần ra ngoài săn thú, ở đó lại không có bãi săn nên nàng hoàn toàn không để tâm, lập tức gật đầu nói: "Điều đó đương nhiên mới được coi là đi săn thật sự, ta từ trước tới nay cũng chỉ thường mang theo vài tuỳ tùng, chứ nếu để người ta lùa vật săn đến cho thì còn có ý nghĩa gì nữa."
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy nàng không do dự gì mà đồng ý, trong lòng thầm than khổ, thật đúng là gặp nạn, lời đã nói ra rồi thì chẳng có cách nào thay đổi được, chỉ có thể cắn răng lại thôi, hắn chắp tay nói: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Trường công chúa nhìn từ Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới nói: "Ngươi cứ mặc quan bào thế này để đi săn cùng ta sao?"
Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhìn vào quan bào ngũ phẩm với tay áo rộng bay bay của mình nói: "Đúng vậy, bây giờ về nhà thay y phục cũng không kịp nữa, mặc quan bào cũng được. Đi săn mà, dùng mắt điều khiển cung tên, dùng tâm chứ có liên quan gì đến y phục đâu! Mặc y phục giống đi săn cũng chưa chắc đã săn được thứ gì."
Trưởng Công Chúa cười nhạt nói: "Được rồi, đợi một lúc nữa sẽ xem bản lĩnh của Đỗ đại nhân."
"Ha ha, nói hay, khó mà thấy được Trường công chúa vui vẻ thế, ty chức sẽ cùng Công Chúa đi săn thỏ, nhưng nói trước là với thời tiết này mà không săn được gì thì đừng có nói là ta đã làm chúng trốn đi hết nhé."
Trường công chúa nghiêng mắt nhìn hắn: "Đừng chỉ nói mồm thế, lợi hại thì sớm đưa ra chút bản lĩnh đi! Đi thôi."
Ở cửa tẩm cung tuỳ tùng của Trường công chúa đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Quả nhiên chỉ có năm, sáu người, đều cưỡi những con ngựa lớn, trên vai mang theo con chim ưng săn hoặc dắt theo một con lang cẩu khỏe mạnh. Ngoài ra có mấy con ngựa vác theo trướng và đồ ăn thức uống.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy, hết sức khó xử nói: "Chuẩn bị thế này lẽ nào là muốn đi mấy ngày? Vi thần phụng chỉ Thánh Thượng làm thị y, chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy."
Hoàng Hậu nói: "Không sao, Hoàng Thượng đã cho ngươi nghỉ, Thái Y Viện nhiều thái y như vậy trước mắt cũng không có bệnh gì cần ngươi phải ở lại. Ngươi hãy cẩn thận mà dẫn Trường công chúa đi săn, Hoàng Thượng rất yêu quý hoàng muội này đấy, làm cho Công Chúa vui thì Hoàng Thượng cũng vui. Việc ở nhà ngươi cũng không phải lo, ta sẽ phái người đi thông báo cho họ, sẽ nói là ngươi xuất thành làm việc.
Hoàng Hậu đã nói như vậy rồi thì Đỗ Văn Hạo chỉ còn có thể gật gật đầu thôi.
Trường công chúa hỏi: "Đỗ đại nhân có thể tự chuẩn bị ngựa và cung tên không?
"Có thì có, nhưng ngại về nhà lấy, sợ lỡ mất thời gian, tiện dùng của Công Chúa cũng được."
"Vậy được!" Trường công chúa sai tuỳ tùng: "Dắt một con ngựa tới cho Đỗ đại nhân!"
Một người tuỳ tùng đem một con ngựa toàn thân đen bóng đến, sáng ngời như nước sơn, trên yên ngựa đã được treo một thanh đao, một bên khác thì lại treo trường cung và một hộp tiễn.
Trường công chúa nói: "Đỗ đại nhân thử chiếc cung này coi, xem có thuận tay không, độ cứng mềm có thích hợp không, nếu không được thì ta sẽ đổi lại cho."
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn chiếc cung, hắn đến triều Tống cũng được nửa năm rồi, cung tiễn là một trong những loại vũ khí quan trọng nhất trong thời đại này, hắn đương nhiên là cũng hiểu biết về nó. Trong nhà cũng có, ngày thường không có việc gì làm cũng lôi trường cung ra chơi, thấy chiếc cung này chẳng qua chỉ là loại trường cung bình thường, giống như chiếc cung hắn đã từng luyện, không phải là loại đặc chế, liền cười nói: "Không cần thử, một tay săn giỏi thì cho dù dùng một cây cỏ cũng có thể săn được thú."
Nghe Đỗ Văn Hạo nói lời này, Trường công chúa liền cười cười, nói có chút trêu chọc: "Tốt lắm, chúng ta đi thôi, thợ săn giỏi."
Trường công chúa mặc dù đã ở lại trong cung nhưng dù sao cũng là người đã được gả đi, cho nên việc xuất nhập hoàng cung cũng không có hạn chế gì, họ lập tức lên ngựa đi ra ngoài thành.
Ở cổ đại, ngựa là một công cụ giao thông chủ yếu, cho nên Đỗ Văn Hạo lúc không có việc gì cũng thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa, bay giờ cuối cùng cũng đã dùng đến, hắn thúc ngựa tiến về phía trước, động tác hết sức thành thục, giống như một lão thủ cưỡi ngựa nhiều năm rồi vậy, hoàn toàn không lộ ra bất kì sơ hở nào.
Đã ra khỏi thành, phóng ngựa chạy theo quan đạo.
Trường công chúa cưỡi con ngựa màu mận, mặc bộ quần áo đi săn, quả thật trông rất có cảm giác anh tuấn. Đỗ Văn Hạo thúc ngựa đi bên cạnh nàng, Trường công chúa cũng không quay đầu lại, hỏi: "Hình như quan hệ của ngươi và hoàng tẩu ta khá tốt?"
"Vi thần nào dám nói có quan hệ tốt gì với Hoàng Hậu nương nương, chẳng qua là thường xem bệnh cho Hoàng Hậu nương nương nên có chút quen thuộc mà thôi."
Trường công chúa nhìn vào hắn: "Nghe nói ngươi là Thái Y trẻ tuổi nhất trong Thái Y Viện, chức quan đã đến Ngự Sử, thật là đáng nể."
"Không dám, những điều vi thần cần học hỏi còn rất nhiều."
"Hừ, ghét nhất là những người giả tạo như ngươi, đối với mỗi người lại nói chuyện một khác, chẳng hay gì cả."
Đỗ Văn Hạo cười khan mấy tiếng, Công Chúa nói chuyện đúng là không biết nặng nhẹ, tuy muốn nhịn nhưng vẫn nói một câu: "Vẫn là Trường công chúa tốt, nghĩ gì nói nấy, cũng không lo đắc tội với người khác."
Trường công chúa giận nói: "Ngươi có ý gì?"
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Lẽ nào không phải ư?"
Trường công chúa trừng mắt lên nhìn hắn, hừ một tiếng, quất mạnh roi vào mông ngựa phi lên phía trước và ném lại một câu: "Mặc kệ ngươi! Mau đi nhanh! Đừng có lề mề chậm chạp như đàn bà thế!
Đỗ Văn Hạo nhìn Trường công chúa ở phía trước mà bụng thầm chửi, đương nhiên cũng không cam tâm yếu thế mà quát ngựa một tiếng phi đuổi sát theo.
Hai người ra ngoài cũng được hơn hai canh giờ, cũng đã chính ngọ rồi.
Lúc này, bầu trời u ám đột nhiên tản mây ra, để lộ một bầu trời trong xanh, mặt trời từ phía sau ló đầu lên, lan toả những tia nắng mềm mại ấm áp xuống mặt đất, gió lạnh cũng đã không còn cắt da cắt thịt nữa, cả mặt đất đều là tuyết trắng, từ ngọn cây trở xuống đều được mặc một chiếc áo màu trắng, trông rất đẹp.
"Ha! Cảm giác này thật tuyệt!" Trường công chúa nhảy xuống ngựa, dang hai tay ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, lớn tiếng nói.
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn bốn phía bầu trời u ám, có chút kinh hãi, hắn nhớ tới trận chiến cuối cùng trong bộ phim "Trận gió bão hoàn mỹ", mặt trời cũng xuất hiện, tiếp theo đó là một trận sóng lớn, bây giờ những dấu vết của bão tuyết lại vì sự xuất hiện khó khăn của mặt trời mà càng trở nên rõ rệt. Chỉ mong lần này họ sẽ không gặp phải chuyện như vậy.
Hắn vẫn chưa xuống ngựa mà lạnh lùng nhìn Trường công chúa phấn khởi như một đứa trẻ. Thầm nghĩ, nàng Công Chúa này cũng thật đáng thương, chồng chết, mình cũng suýt bị liên luỵ mà chết, đây là một nỗi đau không tên, cũng may vẫn chưa có con, nhưng cũng vì thế mà không có tinh thần chống chọi lại, còn phải nhìn những ánh mắt khinh bỉ của người khác, thật là đáng thương.
Trường công chúa đột nhiên nói: "Khi còn bé ta đã theo hoàng huynh đến vùng này săn thú, nhớ là phía trước hình như có một cái hồ, trên mặt hồ có rất nhiều vịt hoang, các ngươi đi xem bây giờ còn không.
Hai thị tùng tuân mệnh, thúc ngựa đi, Trường công chúa lúc này mới lên ngựa, đoàn người từ từ đi về phía trước.
Con đường họ đi vẫn là quan đạo, ngoài những con chuột đồng thỉnh thoảng chui đầu ra thì không gặp bất cứ con thú săn nào. Một lúc sau hai thị tùng trở về bẩm báo: "Trường công chúa, nước trong hồ đó đa phần đã đóng băng, trên mặt nước không thấy có vịt hoang nào, không biết đã bay đi đâu hết rồi."
Đỗ Văn Hạo chợt giật mình, ngồi trên ngựa đưa mắt nhìn về phía xa, quả nhiên nhìn thấy phía đó nước trong hồ sáng choang, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh đã bắt đầu thu nhỏ lại. Lẽ nào trận bão tuyết này rất lớn, những con vịt đó biết trước nên đã bay đến nơi an toàn sao?
Muốn khuyên Công Chúa nên trở về nhưng lại sợ bị nàng cười nhạo, đang do dự thì Trường công chúa quay người lại nói với đám tuỳ tùng: "Các ngươi đi từ từ về phía trước quan đạo. Ta đi cạnh hồ, men theo hồ mà tiến, chúng ta sẽ gặp lại ở phía trước."
Đám tuỳ tùng tuân mệnh, dặn dò Trường công chúa cẩn thận.
Trường công chúa quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo: "Này! Ta muốn đi đến bên hồ xem chút, ngươi đi không?"
"Không phải hộ vệ vừa nói là hồ đã đóng băng rồi sao, không có thú săn, bây giờ đi đến đó cũng không săn được gì."
"Ngươi chỉ biết đi săn thôi à, ra ngoài đi săn là để hưởng thụ không khí tự do tươi mát, đó mới là điều quan trọng nhất!"
Đỗ Văn Hạo hơi ngẩn người, hoá ra Trường công chúa "say không phải ở rượu", nghĩ lại cũng chẳng trách được, gặp phải chuyện như nàng ai cũng cảm thấy trong lòng trống trải.
Trường công chúa lại nói: "Ta nhớ rõ khi còn bé cùng hoàng huynh đến nơi này săn bắn, thấy bên hồ có một hòn đá rất to trông rất kì lạ, giống như một nam tử đang trầm tư. Ta muốn xem nó có còn ở đó không. Nếu như ngươi không muốn thì cứ từ từ đi về phía trước với họ, ta một mình đi cũng được." Nói xong thì thúc ngựa đi.
Đỗ Văn Hạo lầm bầm một câu, nữ nhân này đúng là nghĩ thế nào thì nói thế ấy, không thể để nàng đi một mình được. Người đi đến bên hồ, vạn nhất gặp phải chuyện gì không hay thì sao, vội vàng thúc ngựa đi theo hét: "Trường công chúa đợi đã. Ta sẽ đi với Công Chúa."
Quan đạo cách hồ cũng chỉ có một đoạn, hai người thúc ngựa đến hồ, nước hồ trong suốt nhìn thấy cả đáy, bên hồ vài chục trượng quả nhiên đã kết một lớp dày, hai người đi đến bên hồ, Đỗ Văn Hạo cẩn thận đi theo sau Trường công chúa. Không ai nói gì.
Đi tới một chỗ, Trường công chúa dừng ngựa lại, nhìn xung quanh: "Ý, tảng đá đó đi đâu mất rồi?"
Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn đi, bên hồ ngoài mấy tiếng gió rít thì chẳng có gì.
Trường công chúa tiếp tục thúc ngựa về phái trước, ánh mắt dò tìm, mồm lẩm bẩm: "Thật sự có mà, chính là ở vị trí này, lúc đó còn muốn đem nó về cung, nhưng to quá nên thôi."
Trường công chúa quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo đang đi theo sau mà không nói gì, đột nhiên hỏi: "Ngươi có phải là cho rằng ta lừa ngươi không?"
"Vi thần không dám."
"Hừ! Cho ngươi cũng không dám! Trường công chúa lập tức đứng lên ngựa, đưa mắt nhìn ra xa, đột nhiên vui mừng hét lớn: "Tìm thấy rồi! Ở kia!"
Đỗ Văn Hạo nhìn theo hướng mà ngón tay nàng chỉ. Quả nhiên phía xa xa bên hồ có một điểm lồi nhỏ. Không để ý thì thật không nhìn ra. Đó chính là tảng đá mà nàng nói giống nam nhân à?
Trường công chúa đã vỗ ngựa phi nhanh về phía trước. Đỗ Văn Hạo đành phải đi theo.
Ngựa đã đến trước tảng đá. Thấy tảng đá này cách hồ nước có nửa đường tên bay, bây giờ nước trong hồ cũng đã gần đóng băng hết, sáng loá thật chói mắt. Tảng đá lớn cao khoảng ba trượng. Nhìn từ bên ngoài thì quả thật là một người đang ngồi suy nghĩ bên hồ nước. Có điều Đỗ Văn Hạo nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy nó có điểm nào giống nam nhân cả, lẽ nào Trường công chúa đã nhìn thấy "cái ấy" giống nam nhân ư? Nhìn đi nhìn lại cũng chẳng nhìn ra.
Đang muốn hỏi Trường công chúa thì thấy nàng thúc ngựa dẫm lên mặt nước đã đóng băng cứng, bước đến tảng đá.
Đỗ Văn Hạo hoảng sợ khi nhìn thấy lớp băng cũng không dày lắm, nếu rơi xuống đây thì sẽ chẳng hay ho gì. Vội hét: "Công chúa quay lại đi! Mau quay lại! Nguy hiểm!"
Trường công chúa nếu nghe lời hắn thì sẽ không còn gọi là Trường công chúa nữa. Vó ngựa dẫm lên lớp băng, những bụi băng theo đó mà bay lên, rất nhanh đã đến được phía trước tảng đá lớn.
Đỗ Văn Hạo thầm chửi rồi vỗ ngựa rời khỏi vị trí.
Còn chưa tới cạnh tảng thì thấy Trường công chúa đã xuống ngựa, trèo lên tảng đá.
Đỗ Văn Hạo giật mình: "Công Chúa! Đừng trèo lên đó! Đỉnh đá đã kết băng rồi, rất trơn đó!"
Trường công chúa chân tay cùng phối hợp, từ từ trèo lên trên. Còn đắc ý nói: "Ta muốn trèo lên đầu hắn! Nếu ngươi sợ thì đi đi."
Nói đến đây thì đôi giầy da của Công Chúa trơn trượt, "A" một tiếng hét lên, trượt chân té xuống. Nàng đã bò lên cao khoảng một trượng, lực té xuống khá mạnh, giống nhưng một hòn đá lớn vậy, bịch một tiếng, làm cho lớp băng vốn đã yếu mỏng bị đập một cái vỡ tan, thoắt cái người rơi vào trong nước không còn thấy bóng dáng nữa.
Đỗ Văn Hạo sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, hét ầm ỹ gọi Trường công chúa! Thúc ngựa tới trước tảng đá, cái hố xung quanh tảng đá đã nứt rộng ra, hình như con hắc mã đã nhận thức được nguy hiểm, liền đứng ở chỗ cũ cách xa hố nước khoảng một trượng, hí ầm vang mà nhất định không chịu tiến lên.
Nước xanh trong hố gợn sóng, băng ở cạnh đó còn không ngừng rơi xuống.
Đỗ Văn Hạo lập tức đứng dậy, lớn tiếng gào thét đến mức giọng cũng thay đổi. Không nghe thấy phản ứng gì của Trường công chúa, cũng không nhìn thấy động tĩnh gì trong hố. Hắn vỗ ngựa muốn đi gọi thêm mấy người. Ngẩng đầu lên thì thấy đám tuỳ tùng đều ở quan đạo, cách đó khá xa, chỉ có thể nhìn thấy mấy điểm nhỏ. Mấy tên tuỳ tùng đấy hoàn toàn không biết Trường công chúa đã rơi xuống hồ nước, nếu như mình phi ngựa đi gọi cứu binh đến thì e rằng Trường công chúa đã bị chết đuối rồi.
Không kịp nữa, phải cứu người đã! Đỗ Văn Hạo vội vàng cởi y bào.
Hắn đã tốt nghiệp chuyên ngành pháp y, hắn biết người bình thường nếu chưa luyện tập bị chìm trong nước thì nội trong ba phút sẽ bị ngạt thở mà hôn mê, trong khoảng năm phút sẽ tử vong. Nói cách khác, nhiều nhất mình cũng chỉ còn thời gian năm phút để cứu.
Thời gian này đủ để hắn cởi y phục, cứu người là chuyện phải làm, mặc những y phục này lên người, bình thường không cảm thấy gì, nhưng một khi rơi xuống nước thì sẽ còn nặng hơn cả một hòn đá lớn. Sẽ giống như đôi tay của tử thần, kéo cứng bạn xuống đáy hồ. Kĩ năng bơi có tốt hơn nữa cũng không có quá nhiều sức lực để chống lại sức mạnh này, cho nên muốn cứu người thì cũng phải cởi y phục mới có thể bảo đảm được mình có sức cứu người và cứu chính mình.
Kĩ năng bơi của Đỗ Văn Hạo cũng tạm được, bơi hai vòng trong bể bơi cũng không thành vấn đề, môn thể dục cũng đã học cứu người trong nước như thế nào, dù rằng chưa trải qua thực tế bao giờ.
Phương pháp cứu người trong nước rất quan trọng, khi kề sát vào người bị chìm thì không thể tuỳ tiện nhảy tới đưa tay ra kéo. Người bị chìm ở trong hoàn cảnh tính mạng nguy hiểm thì đầu sẽ mất đi lý trí, sẽ ôm chặt lấy bất cứ thứ gì có thể ôm được.
Rất nhiều người xuống nước cứu người mà vì không đúng cách nên khi xông tới, bị người chìm dưới nước ôm chặt lấy. Kết quả là không thể lên được, ngược lại còn mất thêm một mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]