"Nhã Nhã, em đừng lo lắng, anh sẽ nghe em, anh sẽ không vi phạm ý nguyện của em, nhưng mà em phải đáp ứng anh, chiếu cố mình thật tốt, không muốn cả ngày vì anh ta đau lòng chảy nước mắt."
Nhìn thấy em gái bị tình yêu giày vò mình đầy thương tích, đáy lòng của anh đau đớn như kim đâm.
Em gái anh luôn luôn có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh trước mặt An Nham, chỉ là đối với em gái thương yêu, hi vọng đem thứ tốt nhất đến trước mặt của cô.
Muốn nụ cười mãi mãi cũng dừng lại ở trên mặt của cô, mà không phải để cho cô thường xuyên rưng rưng nước mắt, Cận Tư Hàn vậy mà làm cho cô cả ngày lệ rơi đầy mặt.
Đáy lòng đối với Cận Tư Hàn hận ý càng sâu hơn một tầng.
An Nhã cúi đầu hơi gật đầu, hai đầu lông mày đau thương, lại để lòng người thương tổn, An Nham vì mình cái gì đều không làm được mà cảm thấy tức giận không thôi.
Quả đấm hung hăng đập vào trên mặt tường: " đông" một tiếng, An Nhã kinh hãi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.
"Anh..." Giọng có chút run rẩy, anh vì mình giận đến như vậy, xem ra là mình thật làm anh bị thương rồi.
"Nhã Nhã, anh không có giận em, chỉ rất hận chính mình không có cách nào để cho em vui vẻ, Nhưng mà em yên tâm, anh nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện đã đáp ứng sẽ không quên." lúc này An Nham mới có chút tỉnh ngộ lại, động tác của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/3019008/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.