"Người nào dám nói thế với em!" Nghe xong cô muốn gièm pha chính mình, Cận Tư Hàn không vui, bá đạo biểu thị công khai cô là người mình trân quý nhất, người nào cũng không thể đụng vào.
"Được rồi! Được rồi! Em biết rồi! Anh nhất định sẽ không để cho em chịu ủy khuất." Cô len lén nín cười, nhìn tổng thống thân ái giữ gìn mặt mũi cho mình, trong lòng dính mật, ngọt ngào.
"em biết thì tốt, anh trở về lấy văn kiện." Nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà mình nũng nịu, tức giận trong nháy mắt liền thông thuận rồi.
"Vậy sao anh không phái thư ký tới, hoặc là em đưa qua cũng được nha!"
"Để thư ký tới lấy, chẳng phải anh không nhìn thấy em, nói để em chạy tới, anh không nỡ." Điểm cái mũi nhỏ của cô một cái, Cận Tư Hàn quang minh chính đại bày ra lý do của mình, giống như đang lúc chỉ vì cô rồi.
"anh, em cũng không phải đi qua, chẳng qua là lại ngồi xe mà thôi, sẽ không như thế." An Chỉ Manh dở khóc dở cười, có đôi khi anh ngây thơ như đứa trẻ, Nhưng mà chính mình lại không có lý do gì phản bác anh.
"anh nguyện ý, cũng là vui vẻ tự mình tới gần em, Nhìn thấy cảm giác của em, em đúng là người phụ nữ mà đời này của anh phải trân ái thương tiếc." Cận Tư Hàn nghiêm chỉnh nói ra lý do của mình.
Cô cúi đầu khóe miệng ngậm cười, ánh mắt không giấu nổi ngọt ngào.
"Người kia, về sau em bớt tiếp xúc." Cận Tư Hàn lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/3019004/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.