Viên Thái Bách cúp điện thoại độ khoảng mười lăm phút sau một loạt xe đẩy lần lượt chở thẻ tín dụng đến phòng bệnh của Chân Mạt.
Thư ký Lý nhìn đống thẻ tín dùng chất thành núi, lại quay đầu nhìn Viên Thái Bách, cúi thấp đầu.
“ Xin lỗi tổng thống, tôi đã không làm theo lời anh dặn. Chỗ này là mười tấn thẻ tín dụng đen! “.
Viên tổng thống khá hài lòng nhìn thư ký Lý, ngày thường anh thấy cậu có chút ngốc nghếch, hôm nay đúng là khiến anh trầm trồ một phen.
Chân Mạt bị anh ép nằm trên giường cũng bị cái núi đen đen kia làm cho sửng sốt, thái độ của hai người kia cũng chẳng khác cô là mấy, thậm chí còn khoa trương hơn!
Chân Mạt nhìn đống thẻ thèm thuồng đến mức nhỏ rãi!
Viên Thái Bách đi đến chỗ cô, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy. Ánh mắt lạnh nhạt quét qua người đàn bà trung niên cùng vị bác sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
“ Mạt Mạt, thẻ đến rồi, em muốn đánh người thế nào? “.
Chân Mạt tuyệt nhiên không nói lên lời. Dùng đống thẻ này đánh người có hơi lãng phí không? Trong lúc cô còn đang lưỡng lự, Viên Thái Bách đã ghé vào tai cô.
“ Mười tấn này vẫn chỉ là con sổ nhỏ. Biệt thự của chúng ta có tới hai tầng chỉ dùng để chứa thẻ “.
“... “.
Quả nhiên là tổng thống, độ giàu có không ai đọ nổi.
“ Năm xưa bà đưa cô ấy bao nhiêu tiền? “.
Viên Thái Bách đột nhiên lạnh giọng hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thong-bien-thai/2406081/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.