Cũng không biết từ khi nào đám lưu manh đầu gấu ở phủ Khai Phong đã trở thành một mối họa lớn. Đám người này không sợ quan phủ giam giữ. Bọn chúng chỉ phạm một ít tội nhỏ, cùng lắm đeo gông thị chúng hoặc bị đánh mấy gậy, giữ vài ngày là được tự do. Dù sao da mặt chúng cũng rất dày, không sợ người khác chỉ trỏ. Hơn nữa chúng kéo năm tụm ba lập bề kết cánh đã thành quen. Nếu như bị người cáo quan thì giỏi lắm chúng chỉ bị giam vài ngày, sau đó người tố cáo sẽ bị đối phương trả thù. Nếu ngươi càng độc chúng càng ác hơn, khiến ngươi gà chó không yên. Từ năm Nguyên Hữu tới nay, những tên lưu manh đầu gấu này ngày càng nhiều. Nếu phủ Khai Phong sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ thì đám người này lại trở nên ngoan ngoãn. Đều là người Khai Phong, chuyện khác không rõ nhưng chuyện nhà cũng biết được ít nhiều. Từ năm Nguyên Hữu tới nay không ai có thể ngồi vững ở Nam Nha, trừ phi phủ Khai Phong là hoàng thân quốc thích ngồi. Mà vị nhân vật hung ác đó vừa đi thì đám này liền bộc phát, thậm chí càng thêm trầm trọng. Dần dà những kẻ này đã trở thành khối u ác tính của phủ Khai Phong. Chẳng ai làm gì được chúng, quan phủ đành phải mở một mắt nhắm một mắt. Cũng may đám lưu manh này cũng có mắt, biết ai có thể trêu ai không thể trêu. Tuy phạm vào nhiều việc nhưng chúng đều không gây ra họa lớn… Lý Dật Phong nghe Ngọc Doãn nói xong lại cười. - Ta cứ tưởng chuyện gì, chỉ là mấy tên lưu manh mà thôi. Nếu Tiểu Ất muốn dạy dỗ chúng cũng không cần quấy rầy phủ Khai Phong. Ta nói cho ngươi một người có thể xử lý hết mọi việc. - Ai? - Tiểu Ất đã quên Tam Lang rồi ư? - Huynh nói là… Lý Dật Phong cười: - Cái danh “Nha nội” (con ông cháu cha) của Cao Tam Lang cũng không phải bỗng dưng mà có. Tên kia đừng tưởng an phận học hành gì cho cam. Cha hắn là quan Bái Điện Tiền Đô Thái Úy, chịu trách nhiệm giữ vững an nguy cho Kinh kỳ. Tên kia quen thuộc với Điện Tiền Ti, nhiều chuyện chẳng cần hắn ra mặt cũng có thể giải quyết. Vị trưởng bối kia của ngươi ở Giáp Trượng Khố lệ thuộc Quân Khí Giám. Tuy Quân Khí Giám thuộc Xu Mật Viện quản lý nhưng chỉ cần mang chữ “Ngự” thì Điện Tiền Ti có thể ra mặt. Cao Tam Lang cũng có chút tình nghĩa với ngươi, để hắn xử lý tìm tên Tương Ngu Hầu, bắt hết đám lưu manh vào quân doanh có phải xong không Lúc đó, muốn chúng sống sẽ sống, muốn chúng chết ắt phải chết. Cho dù phủ Khai Phong ra mặt cũng không thể làm gì. Ngọc Doãn ngẩn người! Còn có chuyện đó ư? Cứ nghĩ quân nhân đời Tống có địa vị không cao lắm chứ nhỉ? Nhưng ngẫm lại phải xem vị Điện Tiền Đô Thái Úy kia là ai. Nếu là người khác chắc không được, nhưng Cao Cầu là sủng thần của hoàng đế Huy Tông, ngày thường không tranh quyền đoạt lợi, cho dù tham lam chút cũng chẳng ai dám đụng vào. Nếu Cao Nghiêu Khánh là con của y thì hiển nhiên sẽ có thủ đoạn riêng. Trong thành Khai Phong ai cũng biết Cao Nha Nội chẳng phải kẻ lương thiện gì. Ngọc Doãn cũng chẳng phải kẻ sống lại mơ màng, qua nhiều năm hắn cũng thấy rất nhiều chuyện. Đối với đám con ông cháu cha này đừng chỉ nhìn mặt ngoài. Nếu nhìn mặt ngoài thì cả đám đều là con ngoan trò giỏi chuyên tâm học hành, siêng năng ưu tú. Bình thường chúng đều tao nhã thân thiết. Nhưng nếu nghĩ họ chỉ là đám ngốc chỉ biết đọc sách thì cực kì sai lầm! Họ đều có thủ đoạn phía sau, hơn nữa cũng không cần ra mặt, càng không để người khác mượn cớ. Nếu thật sự muốn động thủ, họ sẽ không cho ngươi có bất kì cơ hội phản kháng. Một chiêu là giết, không có nửa đường sống sót… Nghe lời của Lý Dật Phong thì e rằng Cao Nghiêu Khanh không phải lần đầu làm chuyện này, trong tay hắn nhuốm mạng người không ít. Chỉ có điều ta có thể tìm gã thể được sao? Lý Dật Phong thấy Ngọc Doãn do dự liền nói: - Nếu ngươi không tìm hắn thì cứ để ta nói thay cho. Trước Tam Lang còn nói muốn tìm cơ hội uống với ngươi bữa rượu, còn nói học chiêu phác pháp của nguouiw. Chuyện này chắc chắn không có vấn đề gì. Ngươi cứ qua xử lý đám lưu manh đấy, sau sẽ có ngươi tới thu dọn. Lý Dật Phong nói rất nhẹ nhàng. Ngọc Doãn nghĩ thấy như thế là tốt nhất. Lăng Chấn thân là Đô thống lĩnh lại bị người ức hiếp như vậy cũng chỉ vì y không có chỗ dựa. Nếu lần này Điện Tiền Ti ra mặt không khác gì cho Lăng Chấn chỗ dựa. Sau này có kẻ nào muốn gây sự với y cũng phải nêt mặt Điện Tiền Ti. Đây đúng là cách làm một lần dứt khoát cả đời nhàn. - Lão thúc thấy vậy được không? An Đạo Toàn nói: - Lý công tử nói đúng, đây cũng là cách giải quyết tốt nhất cho Nhị Lang. - Vậy làm phiền Đại Lang một lần. Lý Dật Phong xua tay không có gì. Đúng lúc này Hoắc Kiên và Hoàng Tiểu Thất dẫn vài người tới. Ngọc Doãn thuật lại vụ việc cho hai người bọn họ, Hoắc Kiên lập tức hưng phấn. Tên này vốn làm cướp, chỉ thích đánh nhau chém giết. Nhưng sau khi tới Khai Phong nghĩ tới cuộc sống mọi người gian nan nên mới làm tròn bổn phận không gây chuyện. Nay Ngọc Doãn cho gã dẫn người đi đánh nhau liền lập tức cười đến mức ngoác cả miệng. - Tiểu Ất ca cứ yên chí, lão Hoắc ta sẽ cho chúng biết chọc vào Tiểu Ất ca sẽ có kết cục ra sao. - Cái gì mà chọc vào ta? Đó là chọc vào Điện Tiền Ti. - Đúng vậy, chính là cái đám Quân Khí Điện Tiền Ti đó. Nếu muốn cho cái đám thô bỉ chỉ biết đánh nhau này giác ngộ thì nên nhận thua sớm. Quân Khí Giám là gì? Điện Tiền Ti là gì? Hoắc Kiên nói chung chẳng biết. Dù sao Tiểu Ất ca đã dặn thì cứ đánh là được! Chỉ cần không làm chết người thì chẳng sao. - Tiểu Ất ca, chúng ta đi thôi. Lý Dật Phong vội vã muốn dẫn Ngọc Doãn đi gặp Chu Huyến, vậy nên Ngọc Doãn vừa phân phó xong gã đã lôi kéo hắn đi. Ngọc Doãn đành phải dặn dò với An Đạo Toàn, sau đó lại cẩn thận dặn Hoàng Tiểu Thất để ý Hoắc Kiên, đừng làm lớn chuyện. Sau khi thu xếp xong mọi chuyện hắn mới rời đi cùng Lý Dật Phong. Nhìn bóng lưng Ngọc Doãn, An Đạo Toàn nở nụ cười vui mừng. - Giờ đây Tiểu Ất coi như đã có thành tựu rồi. - Lão thúc, thế này có là gì. Ngài không biết trước đó Quan Gia còn cho Tiểu Ất ca đi làm quan, thế mà bị Tiểu Ất ca từ chối. - Cho Tiểu Ất chức gì? Dạo này An Đạo Toàn thường ở đồi Mưu Đà nên không rõ tình hình bên ngoài. Nghe Hoàng Tiểu Thất nói vậy An Đạo Toàn liền ngẩn người. Chức vị vào thời Đại Tống không phải chuyện dễ gì. Muốn có công danh thì phải đi thi mới được. Mà nay đã không phải thời đại Cam La mười hai tuổi đã làm Tể Tướng. Muốn có chức vị ở Đại Tống triều phải có đường công danh, còn có kinh nghiệm tích lũy. An Đạo Toàn không ngờ Ngọc Doãn nhận được sắc mệnh. - Làm quan gì? Hoàng Tiểu Thất gãi đầu: - Hình như là Nhạc sư của Thái Nhạc Thự gì đó. An Đạo Toàn biến sắc, vung tay áo: - Quan thế thì nói làm gì? May Tiểu Ất không làm, nếu không đúng là chờ chết. Tuy nhiên trong lòng nghi hoặc: “là ai đề nghị cho Tiểu Ất làm Nhạc sư của Thái Nhạc Thự? Mặt ngoài xem dường như là giúp Ngọc Doãn, nhưng thực tế lại làm hỏng tiền đồ của hắn. Ừm, việc này có vấn đề. Xem ra về sau phải cẩn thận hơn một chút.” Trong lúc An Đạo Tòn còn suy nghĩ thì Vương Mẫn Cầu đã dẫn theo năm sáu người từ lò mổ đi tới ngõ Quan Âm. Sau khi Hoắc Kiên nói rõ vấn đề thì Vương Mẫn Cầu không nói hai lời lập tức hành động. An Đạo Toàn không có ý định tham gia vào! Lão chỉ nói địa chỉ cho Hoàng Tiểu Thất rồi về phòng. Mặc dù thế nào thì phiền toái cũng đã được giải quyết thỏa đáng. Nơi Chu Huyến mời Ngọc Doãn tới cũng không phải quán rượu. Đó là một quán trà nhỏ nằm ở bên cạnh Đô đình dịch trạm, nơi giao nhau giữa phố Dư Tử và Tuấn Nghi Kiều. Quán trà có tên Dư Tử, từ ngoài nhìn không có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi cũ và lộn xộn. Nhưng khi bước chân vào bên trong thì lại có cảnh tượng hoàn toàn khác. Trong trà lâu trang hoàng vẻ cổ xưa dựa theo thời Tần Hán. Theo Lý Dật Phong nói thì quán trà Dư Tử có từ rất lâu mà không phải ai cũng có thể làm khách. Nơi này chỉ có một đặc điểm: quý! Người tới nơi đây không phú thì quý, người thường xin lỗi không tiếp. - Đại Lang cũng thường tới đây ư? Lý Dật Phong cười khổ: - Ta làm gì có tư cách… Đặt mông xuống là ba, năm quan rồi. Làm một bình trà thường đã là mười, hai mươi quan. Có tiền như vậy còn không bằng đi Thiên Kim Nhất Tiếu lầu ăn một bữa rượu còn hơn. Đúng là quá tối, quá đen! Nếu không phải Lý Dật Phong dẫn hắn đến thì đúng là Ngọc Doãn nghe xong giá lập tức quay đầu chạy. Không phải là không có tiền mà là không đáng tiền. Dù sao hắn nhìn quán trà này đúng là hắc điếm, nơi chuyên môn dành cho đám người coi tiền như rác. Nhưng nếu đến đây thì đành kiên trì thôi. Huống chi lần này còn quan hệ đến việc khai trương tờ báo… Trong trà lâu, Ngọc Doãn gặp được Chu Huyến. Gã đang ngồi trên một bàn trà, thì thầm to nhỏ với một người. Bên cạnh còn có một cô gái cực kì xinh đẹp hầu hạ pha trà. Hương trà lượn lờ làm lòng người thả lỏng. - Đại Lang, vị này là Tiểu Ất ư? Chu Huyến đứng lên, tươi cười lên tiếng. Còn người đàn ông bên cạnh chính là Cao Nghiêu Khanh mà Lý Dật Phong vừa nhắc tới. Ngọc Doãn nhìn thoáng qua Lý Dật Phong, đi đến hành lễ: - Tiểu nhân ra mắt Chu công tử, Nha Nội đã lâu không gặp. Cao Nghiêu Khanh cười ha hả: - Tiểu Ất đúng là không được. Trở về lâu rồi mà vẫn không tới tìm ta chơi, thật là đau lòng mà. - Nha Nội cứ giỡn, không phải là không đi mà không trèo được lên cửa. Cửa nhà huynh quá cao, ta chỉ là một người bình thường, muốn leo qua cũng không vào được. Trong lời nói ẩn ý khen tặng khiến Cao Nghiêu Khanh nghe xong cười càng đậm, kéo tay Ngọc Doãn ngồi xuống: - Vừa rồi gặp Nhị Thập Lục Lang, vừa hỏi mới biết Tiểu Ất sắp tới nên liền ở lại uống chén trà. Tiểu Ất chớ trách. Thấy Cao Nghiêu Khanh thân thiết với Ngọc Doãn như vậy, Chu Huyến cũng hơi nghi hoặc. Lý Dật Phong thừa dịp lúc hai người nói chuyện liền nhỏ giọng ghé tai Chu Huyến giải thích quan hệ giữa Cao Nghiêu Khanh và Ngọc Doãn. Chu Huyến nghe xong mới hiểu, nhưng không vội vã, quay sang dặn cô gái kia: - Quả Quả, người ngồi hôm nay đều là kẻ sĩ phong nhã, nhất định phải pha trà cho tốt đừng làm mất thể diện. Ừ, lấy trà Khê Cống lần trước ta mang tới ra, xem bản lĩnh pha trà thế nào. Lúc này Ngọc Doãn và Cao Nghiêu Khanh nói chuyện xong, nghe thấy Chu huyến nói vậy thì theo bản năng quay sang nhìn về phía cô gái kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]