Ngọc Doãn không nói lời nào mà đứng bên cạnh nhìn hai người Vương Mẫn Cầu và Hoắc Kiên.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ! Ngay cả Ngọc Doãn cũng không biết diễn tả thế nào. Từ sau khi La Nhất Đao xảy ra chuyện, La Đức giống như trở thành một người khác, thay da đổi thành, bất luận làm việc hay là suy nghĩa sự việc, đều lộ ra khí chất điềm đạm chắc chắn, còn âm hiểm hung tợn hơn hẳn bộ dạng lúc trước bị kỹ nữ ở quán Tiêu Tương ức hiếp.
Ừ, chính là âm hiểm hung tợn!
La Đức rất ít nói chuyện, nhưng mỗi lần nói đều có thể nói tới điểm chết.
Loại âm hiểm hung tợn này ẩn chứa trong trầm lặng làm Ngọc Doãn cảm thấy rất khó chịu, giống như... giống như một con rắn độc ẩn núp.
La Đức ẩn chứa răng độc, dùng trầm lặng để mê hoặc người bên cạnh.
Nhưng một khi phát động công kích... tất nhiên sẽ phun ra nọc độc chí mạng.
Người này thật không đơn giản!
Ngọc Doãn không biết La Đức nói gì với hai người Vương Mẫn Cầu, nhưng có thể nhìn ra được hai người thoạt nhìn tựa hồ rất do dự.
Khuôn mặt vốn bình thản, đột nhiên lộ ra dữ tợn.
La Đức thấp giọng nói hai câu với bọn họ, làm sắc mặt hai người lập tức tái nhợt.
Vương Mẫn Cầu do dự một chút, xoay người đi tới người phụ nữ bên cạnh nói chuyện, áp bên tai nàng nói nhỏ mấy câu.
Người phụ nữ gật đầu, ngồi xổm người xuống, ôm hai đứa trẻ.
Ngọc Doãn nhạy bén cảm thấy người phụ nữ này đàng dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612828/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.