🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thiếu niên tên Vương Mẫu Cầu, tuy gọi y thanh niên, nhưng có vẻ không thích hợp lắm.
Đừng thấy mã bề ngoài y giống mười bảy mười tám tuổi, nhưng thực tế còn lớn hơn Ngọc Doãn hai tuổi. Đã hai mươi bốn tuổi rồi, nhưng thân thể đơn bạc, cộng thêm khuôn mặc trẻ con, cho nên thoạt nhìn rất trẻ. Người đàn ông cầm đao tên Hoắc Kiên lớn hơn Vương Mẫu Cầu một tuổi, hai người đều là người lớn lên ở Đoạn Bi Câu, nhưng Đoạn Bi Câu đã thành mây khói rồi.
Hoắc Kiên luyện qua hai năm đấu vật, ước chừng đạt tiêu chuẩn lực sĩ cấp ba.
Còn Vương Mẫu Cầu là xuất thân săn bắn, trời sinh một đôi chân nhanh nhẹn, kỹ thuật bắn tinh chuẩn, hơn nữa có thể chơi được đao tốt.
Sau khi Đoạn Câu Bi bị đại dịch, người Đoạn Câu Bi may mắn còn sống trở thành lưu dân không có nhà để về. Quan phủ không chịu thu nạp, không chỗ nào để đi, đành làm đạo phỉ. Vốn Vương Mẫu Cầu và Hắc Kiên hai người còn có thể đi đầu quân, nhưng lại luyến tiếc hương thân, cuối cùng quyết định ở lại. Hơn ba mươi người Đoạn Câu Bi tập trung một chỗ, thường lui tới trên đường gần Đoạn Câu Bi.
Đương nhiên, bọn họ không dám, cũng không có năng lực vào nhà cướp của, càng không dám đi trêu chọc đội thương.
Kinh tế Bắc Tống cực kỳ phát đạt, cho dù là những đội thương nhỏ nhưng cũng sẽ có mười mấy hậu vệ tùy tùng, tuyệt không phải đám ô hợp để ngay cả đám người không có vũ khí như bọn họ có thể đối phó. Cho nên đối tượngVương Mẫu Cầu, Hoắc Kiên xuống tay chủ yếu là một số hành thương đơn lạc. La Nhất Đao thân là phối quân, nhưng vừa rồi lại không mang gông, bên cạnh còn có người theo chăm sóc. Vương Mẫu Cầu và Hoắc Kiên này thấy chính là con dê béo điển hình, hơn nữa nói không chừng là con dê béo làm nhiều việc ác.
Vốn hai người còn do dự nên xuống tay không.
Không ngờ đoàn người Ngọc Doãn lại đi tới Đoạn Câu Bi thì dừng chân.
Con dê béo đưa tới cửa, nếu thả đi thật không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Hơn nữa đám người Vương Mẫu Cầu cũng quả thật có chút không kìm nổi! Người thanh niên còn dễ nói, nhưng những phụ nữ trẻ con này, đã hai ba ngày không được ăn cơm, dựa vào cỏ dại để miễn cưỡng sống quan ngày. Vương Mẫu Cầu và Hoắc Kiên đều là tuổi huyết khí phương cương, nếu bọn họ quyết định ở lại, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hương thân đói chết, cuối cùng hạ quyết tâm động thủ...
Ngọc Doãn bên cạnh cũng không nói, chỉ lẳng lặng nghe.
Hắn không biết là có nên tin lời của Vương Mẫu Cầu và Hoắc Kiên không, hơn nữa cho dù tin lại có thể làm gì?
- Tiểu Ất, thả bọn họ đi.
La Nhất Đao đột nhiên mở miệng:
- Chỉ là một đám nghèo khổ, nếu không phải thật sự hết cách, cũng sẽ không làm những chuyện này.
- Thả?
La Cách chau mày có vẻ không đồng tình.
Mười mấy đạo phỉ này nếu bắt tới quan phủ, không thiếu được công lao.
Làm áp soa tới tuổi này, tất nhiên phải suy nghĩ tới mặt này. Giải soa này còn có thể làm mấy năm? Chớ đừng nói, việc này vất vả đến cỡ nào! La Cách luôn hy vọng có thể thăng lên một cấp, cởi bỏ thân phận giải soa, cho dù là làm đầu mục quân phố cũng tốt hơn gió thổi phơi nắng, cả ngày lo lắng đề phòng mà sống. Mà mười mấy đạo phỉ này chắc chắn có thể làm bậc thang cho y tiến thân, nếu may mắn một chút, thậm chí có thể cùng Thạch Tam làm quan coi ngục.
Nếu thật như vậy, cuộc sống sau này có thể nhẹ nhàng rất nhiều...
- Tiểu Ất, đây là đại công lao!
Nếu không phải là Ngọc Doãn, có thể bây giờ y đã chết rồi! Hơn nữa, La Cách cũng không muốn đắc tội Ngọc Doãn, cho nên thấp giọng khuyên bảo.
Chỉ là y vừa nói xong, La Đức mở miệng nói:
- Ca ca đừng quên ở đây không phải Đông Kinh.
La Cách con mắt đảo một vòng:
- Vậy thì sao?
- Ở Tập Đạo này, thuộc huyện Hà Âm cai quản.. ca ca cho rằng, huyện Hà Âm sẽ chia công lao này cho ca ca sao? Đừng nói ca ca phải đi Thái Nguyên, hơn nữa việc lại xảy raở chỗ này, huyện Hà Âm cũng sẽ không nhường công lao cho ca ca đâu.
- Cái này...
La Cách trầm mặc!
La Đức nói không sai, đây chính là công tích, sao có thể chia cho người ngoài?
Đổi lại là y, sợ cũng sẽ không làm chuyện này...
- Chẳng lẽ thật phải thả đi sao?
La Đức không trả lởi La Cách, lại xoay người, kéo Ngọc Doãn tới bên cạnh:
- Tiểu Ất ca, chuyện này thật giả còn phải xác nhận. Tiểu đệ ngược lại có một cách, nhưng còn cần Tiểu Ất ca nghiệm minh thật giả, sau đó mới có thể nói Tiểu Ất ca biết.
Ngọc Doãn vốn là ôm tâm tư xem náo nhiệt, không có nghĩ cái khác.
Nhưng La Đức thần bí như vậy, làm hắn bất giác có chút hiếu kỳ:
- Đại Lang có chủ ý gì? Sao không nói ra trước chứ?
- Cái này còn phải xác nhận sau đó hãy nói.
***
Mưa to đầu hạ đột nhiên đến cũng đột nhiên đi.
Giờ dậu buông xuống, mây tan mưa tạnh, một vòng nắng gắt tẩy rửa hết bụi bậm, lại hiện ra ở chân trời. Cầu vồng ngang trời vẽ ra một đường xinh đẹp, làm lúc chạng vạng thêm mấy phần sinh động. Ngọc Doãn và La Đức áp giải hai người Vương Mẫu Cầu và Hoắc Kiên đi về hướng sào huyệt của người Đoạn Câu Bi. Đám người còn lại đều bị trói lại, do hai người Lãnh Phi và La Cách trông coi ở miếu Long Vương.
Sào huyệt của người Đoạn Câu Bi cách miếu Long Vương không xa, ước chừng bốn năm dặm đường.
Trong một cái miếu đổ nát cực kỳ bí ẩn, nếu không phải người bản địa, hoàn toàn không thể tìm được. Miếu đổ nát này so với miếu Long Vương điều kiện còn tốt hơn rất nhiều. Chỉ là lúc Ngọc Doãn đi vào trong miếu, lập tức chau mày nhăn mặt. Trong miếu có khoảng mười mấy người, trong đó phụ nữ có sáu người, còn lại tất cả đều là trẻ con. Trong những người phụ nữ này, còn có hai người mang thai.
Những người này quần áo tả tơi, mặt xanh xao vàng vọt.
Nhìn thấy Vương Mẫu Cầu đi vào, một phụ nữ vội chạy tới:
- Tam Lang, có tìm được lương thực không?
Không đợi Vương Mẫu Cầu trả lời, nàng nhìn thấy Ngọc Doãn và La Đức, trước tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Tam Lang...
Vương Mẫu Câu thở dài, gật gật đầu.
Cô gái chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất, thì thào lẩm bẩm:
- Sớm đã nói rồi, đừng làm chuyện thương thiên hại lý này, sẽ có một ngày sẽ gặp báo ứng... Hôm nay báo ứng này thật sự đến rồi! Nhưng con cái nhiều như vậy, làm sao đây?
Đột nhiên nàng ngẩng đầu, dùng cả tay lẫn chân bò tới trước người Ngọc Doãn.
- Đại quan nhân, bọn họ cũng là ép tới bất đắc dĩ, mới đi vào hắc đạo này, cầu xin đại quan nhân khai ân, tha những đứa trẻ này, bọn chúng đều là vô tội!
Nói xong, cô gái đã lệ rơi đầy mặt.
Ngọc Doãn cũng bị cảnh tượng trước mặt làm ngây người, rất lâu không nói.
Lúc này, những đứa trẻ đang chơi đùa đó cũng cảm thấy được không bình thường, lại khóc thét lên, loạn thành một trận.
Vương Mẫn Cầu và Hoắc Kiến ở bên cạnh, rũ đầu, một câu cũng không nói.
Bọn họ rất rõ tội của mình phạm, nếu kéo tới huyện nha, nhất định là con đường chết. Một năm nay, hành thương chết trong tay bọn họ cũng không phải con số ít... Nhưng những hành thương đơn lạc đó cả hộ vệ cũng mời không nổi, lại có thể có bao nhiêu béo bở? Không dễ có con dê béo đến, không ngờ không ăn được, ngược lại bị bắt trong tay đối phương. Hai người rất rõ nghênh đón mình sẽ là vận mệnh gì. Chỉ là nghĩ tới những đứa trẻ này trong lòng khó tránh sinh ra rất nhiều áy náy.
- Hai vị đại quan nhân, hảo hán làm chuyện hảo hán làm. Ta giết người, nhận tội là phải, cho dù là ngàn đao vạn mảnh cũng tuyệt không chau mày. Vẫn xin đại quan nhân có thể tha những đứa trẻ này. Bọn chúng, bọn chúng hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Ngọc Doãn sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu nhìn La Đức.
“ Đệ rốt cuộc là ý gì? Kéo ta tới xem những cái này, là mục đích gì?”
La Đức lại vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm hai người Vương Mẫu Cầu, sau đó lại nhìn cảnh tượng trong miếu đổ nát...
- Tiểu Ất ca, lúc này huynh ở Đông Kinh, cũng được coi là người có máu mặt.
Một số chuyện trước đây huynh có thể làm được, nhưng hôm nay lại không tiện ra mặt nữa. Ví dụ như trước đây huynh thắng Lã Chi Sĩ, rất nhiều người muốn quy thuận huynh, nhưng huynh lại không thể thu nhận như nhau. Đệ biết Tiểu Ất ca là lãng tử quay đầu, nhưng một hảo hán cần ba người trợ giúp. Lưu Huyền Đức lợi hại thế nào cũng phải có có Quan Trương tương trợ. Lý Thế Dân anh minh đến mấy cũng phải có hai mươi bốn công thần Lăng Yên các mới có thể thành đại sự... Tiểu Ất ca, ý của đệ là, sao không giữ những người này ở bên mình?
- Hả?
Ngọc Doãn giật mình kinh hãi!
Hắn hoàn toàn không ngờ, La Đức lại đề ra chủ ý này cho hắn.
- Nếu ta có thể giúp, trong phủ Khai Phong rất nhiều người, sao phải tìm những người này?
La Đức hạ giọng nói:
- Đệ biết Tiểu Ất ca nhất định lấy làm lạ, muốn tìm giúp đỡ, tại sao không tìm ở Đông Kinh?
Tiểu Ất ca, huynh tuy xuất thân Đông Kinh, có chút tài sản, nhưng thân phận và địa vị thì... trong thành Đông Kinh, quan thất phẩm nhiều như lông bò. Cho dù huynh chơi đàn hay hơn cũng không thể so với những đám người này. Huống hồ người Đông Kinh con mắt rất cao, tâm khí cũng cao, sao thật sự phục huynh chứ? Lúc trước Tiểu Ất ca tung hoành phố Mã Hành, nhưng lúc tai họa đến, tất cả đều chạy mất, những đám người đó không đáng tin... Lúc huynh đắc ý theo huynh, lúc huynh xui xẻo, tuyệt sẽ không có một người theo.
Hoặc là Tiểu Ất giống như Lý Bảo vậy cần phải có kinh nghiêm lý lịch, hoặc là học như Trương Tam mặt rổ, tuyển chọn nhân thủ từ chỗ khác.
Đệ thấy hai người này cường tráng tuy nói là kẻ liều mạng, nhưng cũng biết hiểu chuyện... sao không thu nhận để mình dùng. Ít nhất bên cạnh có thể có người chạy chân giúp đỡ. Dù sao cuộc sống Tiểu Ất ca bây giờ khá giả như vậy, một mình ở đó liều sống liều chết.
- Cái này...
Ngọc Doãn chau mày.
- Sao đệ biết những người này sẽ an phận thủ thường?
La Đức khẽ mỉm cười:
- Tới Đông Kinh rồi, bọn họ cuồng ngạo được không?
Phía quân quan, Tiểu Ất ca và Tiếu Áp Ti có giao tình, hơn nữa đồng thời là người Đông Kinh, họ tất nhiên sẽ giúp huynh ... Dương Đại Lang và Thập Tam Lang thật là loại dễ đối phó hay sao? Dương Đại Lang, đệ không hiểu, nhưng Thập Tam Lang, năm đó cũng là sừng sỏ, nếu không phải mẹ huynh ấy khuyên nhủ, nói không chừng sớm gây ra mạng người... Những người này sao có thể ngông cuồng nổi?
Cao Thập Tam Lang, thì ra còn có một câu chuyện như vậy?
Ngọc Doãn đối với những cái này thật là không hiểu lắm, nhưng nghe La Đức nói, vẫn không khỏi tim đập thình thịch.
Đúng vậy, sự nghiệp của hắn càng ngày càng lớn!
Chờ qua cơn sóng gió lần này, sau này xem như đứng vững gót chân ở phủ Khai Phong. Nhưng bên cạnh hắn lại có mấy người có thể dùng chứ?
Những người như Hoàng Tiểu Thất trung thành là trung thành nhưng không thể trọng dụng.
Còn Dương Tái Hưng và Cao Thập Tam Lang, cũng không thể để bọn họ tùy ý xuất động.
Nhất định phải có một số nhân mã cho mình, giống như lưu manh đầu gấu thuộc hạ của Trương Tam mặt rỗ, ngày thường làm ăn, đuổi heo giết heo... lúc quan trọng, có thể ra mặt để đám người bình thường không dám châm chọc mình.
La Đức nói không sai, Vương Mẫu Cầu và Hoắc Kiên là kẻ liều mạng.
Nhưng nếu tới Đông Kinh, bọn họ là long bàn, là hổ bát, tuyệt nhiên sức ép gây ra không nổi sóng gió. Càng không nói còn những đứa trẻ và phụ nữ này có thể kiềm chế bọn họ. Có những người này ở đây, hai người này sẽ không gây ra được phiền phức gì.
Mà nuôi những người này cũng không phải chuyện khó.
Việc làm ăn của cửa hàng thịt rất tốt, cần thêm một số đao thủ.
Lò mổ cùng cần có người giúp đỡ, nhận đám người Vương Mẫn Cầu, hoàn toàn không thành vấn đề.
Phiền phức duy nhất, sợ chính là đăng ký hộ tịch , nhưng có Tiểu Khôn ở đây, việc này chẳng lẽ khó còn khó sao?
- Nếu đã như vậy, thì làm phiền Đại Lang thăm dò ý tứ hai người y, nếu thật có thể, ngược lại cũng giảm bớt phiền phức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.