Tay linh động lướt nhẹ qua dây đàn, gảy lên tiết tấu vui tươi. 
Kèm với cây cung khảy lên từng làm mọi người bất ngờ, ngón tay Ngọc Doãn trượt lên dây cung, trong không gian đột ngột vang lên tiếng đàn trở nên vô cùng vang dội. 
Chỉ thấy hắn bay lên trời ở giữa không trung nghiêng lật một cái, thân hình vững vàng đáp xuống đất. 
Mà lúc lật nghiêng, tiếng đàn không hề dừng mà vẫn quanh quẩn bên tai mọi người. Trong phút chốc, những người vây quanh để xem liên tục hoan hô, hòa theo tiếng đàn đã khiến cho bầu không khí trên đường dài càng lúc càng cuồng nhiệt. 
- Thật sự là Tiểu Ất ca? 
Trương Nhị tỷ không kìm nổi thở nhẹ một tiếng. 
Yến Nô cười sáng lạn, lẩm bẩm: 
- Nô biết, sao Tiểu Ất ca có thể để lỡ màn náo nhiệt này? 
Trên đường phố dài đã giãn ra một chỗ trống. 
Ngọc Doãn cầm Kê Cầm trong tay, tấu vang âm luật vui tươi, bước đi chậm rãi… 
Cước bộ của hắn rất linh hoạt, ở trong mắt người vây xem giống như đang khiêu vũ, đầy hấp dẫn. 
Bên hông buộc một phản gỗ, Kê Cầm đặt ở trên, dù cho buông tay cũng không rơi xuống, bởi vậy khiến cho Ngọc Doãn vừa đồng thời chơi đàn cũng vừa làm đủ mọi động tác thu hút mọi người. 
Trong lập tức trên đường dài tiếng đàn bồng bềnh thu hút vô số người đến theo khúc nhạc đó. 
Từ trong nội tâm mà nói, Ngọc Doãn cũng không muốn phô trương. 
Kinh nghiệm kiếp trước khiến hắn hiểu rất rõ điều ấy quan trọng như nào. 
Sở dĩ không chịu cúi đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612741/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.