“Ừ!” Âu Đình Nghiêm bước đến gài nút áo giúp Lục Thừa Cẩn, như thường ngày thôi, là một bác sỹ thì thăm khám thân thể bệnh nhân là chuyện bình thường, nên Lục Thừa Cẩn không ngại ngùng gì.
[…]
“Mặc Đình Ngôn… Anh giam giữ anh Thừa Cẩn ở đâu?” Bạch Yên Chi xông vào văn phòng làm việc của Mặc Đình Ngôn, bởi hai tuần rồi Lục Thừa Cẩn không về Chung Cư Duyệt Tường.
“Cô… lo cho Lục Thừa Cẩn thế sao?” Hắn ngồi thảnh thơi vừa lật tài liệu vừa nói.
“Đồ ác độc, anh ấy là em trai ruột của anh đó!” Bạch Yên Chị cuộn hai lòng bàn tay nghiến răng tức giận.
“Nó là em trai tôi, tôi không ăn thịt nó, cô lo làm gì?” Mặc Đình Ngôn đứng dậy, tấn công Bạch Yên Chi vào tường, ánh mắt đảo dọc thân hình nhỏ nhắn, hắn nhớ vợ đến phát điên rồi, hai tuần rồi từ đêm mưa đó, có được ôm vợ nữa đâu, giọng khẽ khàng: “Hay là giờ ôn chuyện chúng ta đi!”
“Vô sỉ! Tránh ra!” Bạch Yên Chi chống đẩy bờ ngực ấm nóng, thật sự mà nói, thân âu phục lịch lãm của một tổng tài bá đạo như Mặc Đình Ngôn thật sự cuốn hút người nhìn. Mùi nước hoa đặc chế riêng của hắn là thứ vẫn còn đong trong tâm trí cô dù qua bao nhiêu năm tháng.
Chiếc áo vest năm xưa của hắn, cô vẫn còn giữ kỹ, chỉ là cả hai bây giờ không còn có thể quay lại.
“Bạch Yên Chi… Cho tôi ôm cô miếng đi…”
“Cái gì?” _Bạch Yên Chi không tin vào mắt mình một Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638411/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.