Bạch Yên Chi không ngờ cái miệng Mặc Đình Ngôn không bao giờ hết ác độc.
“Anh nói gì mà chả được, 3 năm rồi!”
“Anh nói thiệt… anh không biết!” Mặc Đình Ngôn bế Bạch Yên Chi ngồi vào lòng mình, mà chạm trúng cần số làm cô giận mình.
“Sao thế?” Hằn vuốt ve đôi gò má cười gian tà, hai chân bắt chéo nhịp như ru cô gái nhỏ trong lòng hắn. So sánh thân hình thì khá khập khiển, nếu không nói Bạch Yên Chi nhỏ xíu như con hắn thôi.
Thấy gò mà nữ nhân đỏ gấc, mà chỗ đó của hắn ***** ***, hắn dư sức biết chứ. Mà vẫn thích chọc ghẹo vợ.
“Chỗ đó của anh?” Bạch Yên Chi chống tay trên đùi hắn.
Hắn liếc nhẹ hai hai kia khoái chí, nhếch môi đáp lời:
“Ừ, vẫn sài được!”
Nghe vợ hỏi thế, đẩy cây liêm sĩ luôn, hắn thích chọc vợ hắn quạo lên. Dù sao như vầy vui hơn là vợ lạnh nhạt đến sợ lông cũng không đụng được. Nghĩ ra giam em trai lại cũng có lý dữ. Nữ nhân tự đến dâng mình cho hắn. Tính ra là hắn không có tính kế nha, chỉ là vô tình thôi, mồi tới thì đớp chớ.
“Anh hết thuốc chữa rồi!”
"Đâu có, còn thuốc chữa được mà!
“Thuốc gì?”
- “Chụt.”
Bạch Yên Chi chửi câu nào hắn gào lại câu đó, đến lúc vô thức hỏi “thuốc gì” hắn đặt nụ hôn lên trán nhỏ, xoa nhẹ bờ môi mềm hôn thêm cái nữa, rồi vòng tay ngoan ngoãn ôm trọn eo nhỏ, thỏ thẻ bên tai cô:
“Em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638410/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.