Cô chạy vào phòng phẫu thuật, Gia Huy ra hiệu cho tất cả các y tá ra ngoài. Ra ngoài lúc này Gia Huy mới nói :
" Mọi người lam tốt lắm , tối nay chúng ta sẽ đi ăn mừng bệnh viện không bị san bằng , tôi sẽ mời"
" Year, bác sĩ Lục muôn năm"
Cô chân tay run rẩy dường như không thể bước tiếp về phía trước. Một thi thể được đậy khăn trắng kín đầu.Cô tiến lại gần tay run run kéo khăn ra trong lòng luôn tử an ủi bản thân ' nhất định là không phải anh ấy, anh ấy không thể chết được , mình còn rất nhiều điều chưa nói '. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống khi nhìn thấy mặt người sau tấm khăn. Anh nằm không động đậy , không nói ,không cười , không vui, không buồn lại càng làm cho cô đau lòng hơn.
"Duy Phong , Duy Phong anh mau tỉnh lại cho em . Anh đang đùa em phải không , anh dậy đi đừng làm em sợ mà. Ba mẹ đã bỏ em đi rồi giờ anh là người mà em muốn nương tựa , nương nhờ sao anh lại bỏ em chứ. Em xin lỗi đã lừa dối anh , chỉ cần anh tỉnh dậy thôi điều kiện gì em cũng đồng ý . Chỉ cần ông trời giả lại anh cho em là được rồi "
"Có thật không" anh nói.
"Ừ"
"Vậy sau này không được lừa dối anh , quên anh hay rời xa anh như trước nữa nghe chưa"
"Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa , anh mau tỉnh...." cô ngạc nhiên vội vàng đứng dậy nhìn anh thấy anh với khuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-dai-tong-tai/151258/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.