Tống Lam cười nhếch miệng tiến lại gần về phía Uyển Uyển vừa áp sát mặt cô.
"Vừa từ chối không cho tôi ở lại xong bây giờ lại đổi ý , hay cô phải lòng tôi rồi"
"Anh đừng có mà ảo tưởng chẳng qua...chẳng qua...."
"Hay cô muốn tôi lấy thân báo đáp , dù gì tôi cũng chả có gì cho cô lấy.Có mỗi tấm thân quyến rũ này cô có lấy không"
( Tống Lam ơi liêm sỉ của anh đâu rồi )
"Anh nằm mơ giữa ban ngày hả , tôi không bao giờ thèm thích cái loại tự luyến như anh. Người thì toàn vết thương quyến rũ gì chứ. Tranh ra tôi còn phải đi làm " Uyển Uyển không còn nghe ngại mà nói lớn đẩy Tống Lam ra đi vào phòng.
Tống Lam ở một mình trong bếp, đây là cô gái đầu tiên dám quát vào mặt Tống Lam như vậy. ' Cô gái này thật lớn gan mà' , Tống Lam dọn đồ ăn ra bàn, lúc này Uyển Uyển cũng thay quần áo xong và đi ra:
"Anh đang bị thương mà sao không nghỉ đi tôi dọn ra được rồi"
Vì mặc đồ công sở ôm sát cơ thể , càng tôn lên vẻ quyến rũ của cô.Tống Lam nhìn cô ngây ngất Uyển Uyển khua khua tay gọi:
"Nè Tống Lam"
" Hả"
Tống Lam lúc này mới hoàn hồn.
"Anh nhìn tôi làm gì vậy, bộ mặt tôi dính gì sao. Hay anh bị tôi hết hồn rồi."
Cô cười thẹn thùng, nhưng bị tụt hứng bởi câu nói của anh:
"Nhìn cô phẳng lì như vậy tôi không có hứng thú đâu"
Cô tức giận nói lớn:
"Xí tôi nói cho anh biết lép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-dai-tong-tai/151254/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.