Trên xe anh ôm chặt lấy thân hình nhỉ bé của cô đang run run, miệng không ngừng gọi tên cô.Lãnh Hàn nhìn thấy sự quan tâm anh dành cho cô thì cảm thấy hơi bực bội nhưng sự lo lắng cho cô nhiều hơn.
"Y Y em mở mắt ra nhìn anh đi em không được ngủ" anh nói trong lo sợ.
"Phong em nghĩ mình sắp chịu hết nổi rồi" giọng cô yếu ớt nói.
"Không Y Y em phải cố gắng lên chúng ta sắp đến bệnh viên rồi. Lãnh Hàn chạy nhanh nữa lên"
Lãnh Hàn tăng tốc ,phi như bay vượt qua bao nhiêu là đèn đỏ.
"Phong nghe em nói, em xin lỗi vì 5 năm trước bỏ đi mà không nói với anh lời nào...Anh biết không quãng thời gian em rất đau khổ, ba mẹ thì bỏ em đi anh thì không ở bên cạnh nó đau lắm...Khi em biết người đêm đó là anh em đã rất vui em còn muốn ôm anh kìa...Khi anh vứt chiếc vòng lòng em rất đau....khi đó em chỉ muốn chạy ra nhặt lại ngay thôi...."
"Anh biết rồi giờ em hãy dữ sức đừng nói nữa"
"Không em phải nói không nói bây giờ em sợ sẽ không còn cơ hội nữa...Anh từng hỏi em rằng em có yêu anh không, 5 năm không gặp em có nhớ anh không, có khi nào muốn gặp hay quan tâm anh không. Và đây mới là câu trả lời khi đó em muốn nói : Trong 5 năm qua em rất nhớ anh ,rất muốn gặp anh,nhiều lúc em chỉ muốn chạy lại và ôm lấy anh không rời.Và câu cuối cùng em muốn nói đó là EM YÊU ANH "
"Anh cũng rất yêu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-dai-tong-tai/151251/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.