Thiệu Vi trước đây có thể gọi là hô mưa gọi gió, không sợ trời không sợ đất, điểm yếu lớn nhất chính là khi mỹ nhân rơi lệ.
Đặc biệt là một mỹ nhân mà mọi góc cạnh đều khiến cô say mê.
"Đừng khóc mà......"
Nhưng một khi đã mở khóa nước mắt thì không dễ gì dừng lại được, những giọt nước mắt như những viên ngọc trai tích tách rơi xuống, dáng vẻ khóc lóc nghẹn ngào của Lệ Thiếu Hành khiến Thiệu Vi sợ tới mức muốn gọi anh một tiếng "ông nội".
"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đừng khóc, đừng khóc được không......" Thiệu Vi gần như cầu xin trời phật.
Chỉ cần đừng khóc, bảo cô làm gì cũng được.
"Cô đi ra!" Lệ Thiếu Hành rất muốn thể hiện vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng lúc này anh chật vật bị người khác đè ở trên giường, hốc mắt vẫn chứa đầy nước mắt sắp rơi xuống, chỗ xấu hổ còn bị ngón tay của Thiệu Vi cắm vào, khí thế lập tức yếu đi.
Giống như chú chó nhỏ bị thương, không còn khí thế mà chỉ biết sủa.
Lệ Thiếu Hành thực sự căm ghét bản thân mình lúc này. Nhưng Thiệu Vi lại như sợ hãi, liên tục nói: "Được rồi, tôi đi, tôi đi ngay......"
Thiệu Vi vội vàng từ trên người anh xuống, lùi lại hai bước mới phát hiện tay mình vẫn còn trên mông anh, lúc này cũng không có tâm trí nào tiếp tục, vội vàng rút ngón tay ra, lau qua lau lại trên ga trải giường, rồi ngồi quỳ lùi lại góc giường.
Lệ Thiếu Hành không ngờ Thiệu Vi lại rút lui nhanh như vậy, khí thế giằng co trước đó hoàn toàn biến mất, cả người giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, ngoan ngoãn lại chột dạ quỳ ngồi ở một góc.
Lệ Thiếu Hành mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa về hành động khác thường của Thiệu Vi, vội vàng tùy tiện lau nước mắt trên gối, dùng sức lật người ngồi dậy, cố gắng vặn vẹo tay chân để thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.
Thiệu Vi ngoan ngoãn ngồi ở một góc nhìn anh cố gắng vùng vẫy nhưng không có cách nào thoát ra, cổ tay đều bị cọ đỏ khiến Thiệu Vi không đành lòng, ấp úng nói: "Hay là, tôi giúp anh tháo ra nhé?"
Lệ Thiếu Hành gần như sợ hãi hét lên: "Đừng tới đây! Cũng đừng chạm vào tôi!" Chưa bao giờ có ai khiến anh rơi vào tình huống thảm hại như vậy, anh thực sự rất sợ người phụ nữ này.
Thiệu Vi sờ mũi, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi quỳ tại chỗ.
Lệ Thiếu Hành lại vùng vẫy thêm mười mấy phút, nhưng chỉ càng trói chặt mình hơn, anh càng cố gắng càng cảm thấy uất ức, anh không có bất kỳ tình cảm nào với Thiệu Vi, chỉ mới gặp nhau vài lần đã bị sắp đặt kết hôn với cô, không ngờ bây giờ không chỉ bị hạ thuốc, bị ép lên giường với Thiệu Vi, xong việc còn bị Thiệu Vi thay đổi tính cách trói lại, làm ra...... làm ra những chuyện như vậy!
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Lệ Thiếu Hành xúc động, nước mắt theo đó mà rơi xuống, lại một giọt nước mắt lớn rơi xuống, khiến Thiệu Vi hoảng hốt, suýt nữa thì ngã xuống.
"Anh anh anh...... Đừng khóc nữa......"
"Tôi không khóc!" Lệ Thiếu Hành tức giận lớn tiếng phủ nhận.
Người như anh sao có thể khóc? Kể từ khi cha mẹ anh qua đời lúc 18 tuổi, tiếp quản doanh nghiệp Lệ thị, ai cũng nói anh quyết đoán, lạnh lùng, không có tình cảm...... Khi cha mẹ qua đời anh không khóc, bị họ hàng gây khó dễ cũng chịu đựng, chuyện hôn nhân bị sắp đặt, bị hạ thuốc lên giường...... Bây giờ lại bị trói thành cái dạng này......
Nước mắt đã được mở ra, bên trong không ngừng rơi xuống, không thể ngừng lại.
Khóc đến nỗi trái tim sắt đá của Thiệu Vi cũng mềm nhũn, quặn thắt lại, đau đớn đến khó thở.
"Đừng khóc, đừng khóc nữa...... Tôi, tôi giúp anh tháo ra được không?"
"Tôi đã nói tôi không khóc!"
Rõ ràng mặt anh ướt đẫm, Lệ Thiếu Hành vẫn cố chấp nói dối.
"Rồi rồi rồi...... Anh không khóc, không khóc, chỉ là tuyến mồ hôi phát triển mạnh hơn thôi......" Tuyến mồ hôi của tổng giám đốc mọc ở chỗ khác với người khác, được rồi, cô hiểu.
Bây giờ cho dù Lệ Thiếu Hành có nói với cô nhung hươu mọc từ tai, Thiệu Vi cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng Thiệu Vi nhận thấy Lệ Thiếu Hành chỉ phủ nhận việc anh khóc, lại không từ chối câu nói sau đó của cô muốn giúp anh tháo ra.
Vì vậy cô cẩn thận tiếp cận anh, nhưng lại bị Lệ Thiếu Hành gào lên: "Đừng chạm vào tôi!"
"Không không không, tôi không chạm vào anh, thật đấy, không có sự đồng ý của anh, lần này tôi thật sự sẽ không làm gì anh cả! Tôi tôi...... Tôi chỉ giúp anh tháo ra, được không?"
Thiệu Vi cô thật sự hèn nhát, không thể chịu được cảnh mỹ nhân khóc, người đàn ông đẹp trai đến mức không có lý nào lại rơi lệ, Thiệu Vi cô nhát gan đến mức có thể xưng là cháu.
Lệ Thiếu Hành nhìn chằm chằm vào Thiệu Vi, nước mắt tuy không ngừng rơi, nhưng trong lòng đã dần bình tĩnh lại, anh nhìn Thiệu Vi như đang cân nhắc liệu có thể tin tưởng vào hình ảnh ngoan ngoãn mà cô thể hiện lúc này hay không.
Nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co, anh sẽ không thể tự thoát ra được, mà vào lúc này dáng vẻ lúng túng của anh cũng không thể gọi người khác đến giúp đỡ.
Lệ Thiếu Hành nội tâm vật lộn một lúc, mới cứng nhắc mở miệng: "Cô sẽ không làm bừa nữa chứ?"
"Sẽ không sẽ không, tôi thề, tôi chỉ giúp anh gỡ trói, không có sự đồng ý của anh tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào anh!" Nghe vậy, Thiệu Vi lập tức giơ tay thề thốt đảm bảo, Lệ Thiếu Hành mới đồng ý để cô qua giúp gỡ bỏ trói buộc.
Thiệu Vi vừa cẩn thận giúp anh tháo gỡ dây áo mà không tiếp xúc quá nhiều, vừa lén nhìn vào đôi mắt hơi ửng đỏ của Lệ Thiếu Hành, hàng mi dài và dày còn đọng lại nước mắt, ướt át xấu hổ, nhìn thật khiến người ta đau lòng, khiến lương tri lâu lắm mới xuất hiện lại trong lòng Thiệu Vi, làm cô cảm thấy vô cùng áy náy.
"Tôi giúp anh gỡ bỏ, vậy anh đừng khóc nữa, được không?"
"Tôi không khóc! Nói cho cùng cũng không phải tại nữ nhân như cô......" Cuối cùng nút thắt cũng được gỡ bỏ, Lệ Thiếu Hành tức giận không chịu nổi lật người dậy, giơ tay lên định trả đũa người phụ nữ đáng ghét này.
Thiệu Vi không phải không đoán được hành động của Lệ Thiếu Hành sau khi anh thoát ra, nhưng cô đã làm quá nhiều điều với anh rồi, việc cho anh một cái tát cũng không tính là gì, vì thế cô ngoan ngoãn ngồi đó không tránh né mà nhìn vào tay anh, chờ đợi nó hạ xuống.
Nhưng cái tay kia trước khi chạm vào cô đã dừng lại, Lệ Thiếu Hành chú ý đến vết máu không rõ ràng trên ga trải giường, cũng phát hiện thái độ không tránh né của Thiệu Vi.
Anh đột ngột chuyển hướng tay, nhặt chiếc áo sơ mi trên giường lên mặc vào.
Thiệu Vi chớp mắt một cái, trong lúc Lệ Thiếu Hành không chú ý đã nở một nụ cười vừa như cười vừa như không.
"Không đánh tôi sao?" Thiệu Vi biểu cảm như muốn bị đánh, tiến lại gần Lệ Thiếu Hành hỏi.
Lệ Thiếu Hành lập tức cảnh giác lùi lại một bước lớn.
Thiệu Vi chỉ vào mặt mình, cười nói: "Không phải ai cũng có vinh hạnh đánh vào mặt tôi, anh chắc chắn muốn bỏ lỡ cơ hội này sao?"
Lệ Thiếu Hành trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ như thể cô đang nói điều gì vô lý.
Chỉ là tát một cái, có gì hiếm lạ đâu?
"Chỉ đánh cô thì quá dễ cho cô rồi, những việc cô làm hôm nay tôi sẽ để cho cô hối hận cả đời!" Lệ Thiếu Hành giả vờ tìm lý do để dừng tay.
"Ồ." Thiệu Vi đáp lại cho có lệ.
Cô thực sự không thể nghĩ ra anh có thể làm gì để khiến cô hối hận cả đời, cô ngay cả trong kiếp trước cũng chưa từng làm gì hối hận, kiếp này? Ha!
"Cô không tin?" Lệ Thiếu Hành nhìn ra sự hời hợt của Thiệu Vi, nguy hiểm nheo mắt lại.
"Anh như vậy......" Thiệu Vi nhìn vào mặt anh, phía dưới là chiếc áo sơ mi trắng rối bời, bên dưới không một mảnh vải, cự vật khổng lồ kia như ẩn như hiện dưới lớp áo, không ngừng gợi lên tưởng tượng, khiến lòng Thiệu Vi dấy lên ham muốn.
"Thực sự không có sức thuyết phục......" Thiệu Vi rất miễn cưỡng chuyển ánh nhìn từ phía dưới trở lại khuôn mặt anh.
Lệ Thiếu Hành tự nhiên nhận ra vẻ mặt hứng thú của Thiệu Vi, cả người tức giận, gầm lên:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]