Thiệu Vi trước đây có thể gọi là hô mưa gọi gió, không sợ trời không sợ đất, điểm yếu lớn nhất chính là khi mỹ nhân rơi lệ.
Đặc biệt là một mỹ nhân mà mọi góc cạnh đều khiến cô say mê.
"Đừng khóc mà......"
Nhưng một khi đã mở khóa nước mắt thì không dễ gì dừng lại được, những giọt nước mắt như những viên ngọc trai tích tách rơi xuống, dáng vẻ khóc lóc nghẹn ngào của Lệ Thiếu Hành khiến Thiệu Vi sợ tới mức muốn gọi anh một tiếng "ông nội".
"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đừng khóc, đừng khóc được không......" Thiệu Vi gần như cầu xin trời phật.
Chỉ cần đừng khóc, bảo cô làm gì cũng được.
"Cô đi ra!" Lệ Thiếu Hành rất muốn thể hiện vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng lúc này anh chật vật bị người khác đè ở trên giường, hốc mắt vẫn chứa đầy nước mắt sắp rơi xuống, chỗ xấu hổ còn bị ngón tay của Thiệu Vi cắm vào, khí thế lập tức yếu đi.
Giống như chú chó nhỏ bị thương, không còn khí thế mà chỉ biết sủa.
Lệ Thiếu Hành thực sự căm ghét bản thân mình lúc này. Nhưng Thiệu Vi lại như sợ hãi, liên tục nói: "Được rồi, tôi đi, tôi đi ngay......"
Thiệu Vi vội vàng từ trên người anh xuống, lùi lại hai bước mới phát hiện tay mình vẫn còn trên mông anh, lúc này cũng không có tâm trí nào tiếp tục, vội vàng rút ngón tay ra, lau qua lau lại trên ga trải giường, rồi ngồi quỳ lùi lại góc giường.
Lệ Thiếu Hành không ngờ Thiệu Vi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xin-hay-giu-gin-trinh-tiet-can-than/3645682/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.