“ Các người dừng lại cho tôi!” - Một giọng nói rắn rỏi vang lên.
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào người đó. Là Đàm Thái Kiệt!
“ Sao…sao anh lại ở đây?” - Nhất Băng hỏi với khuôn mặt đầy khó hiểu.
Đám con gái nói với Thái Kiệt bằng một giọng nũng nịu
“ Đàm thiếu gia! Con nhỏ này, nó dám hỗn xược với em!”
Đàm Thái Kiệt nhìn vào đám người lộn xộn đó bằng ánh mắt sắc lạnh đáng sợ. Cô nào cũng nín câm.
“ Tôi nói cho các người biết. Từ nay, các người đụng đến Nhất Băng là đụng đến Đàm Thái Kiệt này. Nghe rõ chưa!!!”
Bọn con gái không dám ho he, rút đi dần.
Nhất Băng trong lòng rất hỗn độn. “Thái Kiệt làm vậy là có ý gì?”
Đàm Thái Kiệt tiến về phía Nhất Băng. Đôi mắt từ lúc nào đã ấm áp hơn hẳn.
“ Em có sao không?”
“ Không…không sao. Sao anh lại đến đây!”
“ Chỉ là tình cờ”
“ Mấy người đó biết anh”
“ Cái Sài thành này ai là không biết anh cơ chứ!” – Đàm Thái Kiệt nói đầy ngạo mạn.
“ Dát vàng lên mặt!”
“ Chỉ nói sự thật thôi.”
“ Mình anh tự kỉ đi, tui đi về!”
“ Thôi được rồi, để anh đưa về. Nếu lũ đó quay lại thì làm sao!”
“ Họ đâu làm gì được tui. Anh tưởng tui yếu đuối lắm hả? Cảm ơn anh vì đã giúp tui giải vây. Chào!”
Nhất Băng quay người bước về phía nhà thì bàn tay đã bị Đàm Thái Kiệt giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xin-anh-nhe-tay/2225801/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.