Khi trở về thì cô chọn ăn phở, vì cháo là cái món có thù oán nhất với cô.
Trần Thanh Phong thấy cô như vậy thì cũng thắc mắc, bình thường người ốm sẽ khó nuốt đều chọn ăn cháo, nhưng lần này hay lần trước cô đều né cháo ra. Anh hỏi:
“Em không thích ăn cháo sao?”
“Dạ, từ nhỏ em đã rất ghét cháo, cũng không biết tại sao mà cả nhà em trừ mẹ ra thì ai cũng ghét cháo, có lẽ đó là gen di truyền, không muốn cũng không được.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cái lần đụng xe ấy, gì Trang cũng nấu cháo mà em nhất quyết không ăn, anh cứ nghĩ vì em ghét anh nên không muốn ăn chứ, ai ngờ là ghét từ nhỏ.”
“Haha, hồi đó là vừa ghét anh vừa ghét cháo.”
“Vậy sao em không uống sữa?”
“Bữa đó em ngủ đâu biết gì đâu, đến lúc tỉnh dậy thì thấy sữa ở trên bàn, đúng lúc đó thì gì Trang đẩy cửa đi vào luôn, mà nói thật em cũng không thích uống sữa lắm.”
“Khó nuôi.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đây là lần hiếm hoi trong đời mà Trần Thanh Phong nói chuyện khi đang ăn cơm. Trong giới hào môn, những lễ nghi cơ bản này đều được học rất bài bản, nếu vừa ăn vừa nói chuyện như vậy là bất lịch sự, chỉ trừ những trường hợp bàn bạc hợp đồng.
Từ khi qua lại với Hạ An, anh ăn uống không còn quy tắc, cô muốn ăn gì thì anh ăn theo cái đó, toàn bộ lễ nghi đã trôi sông trôi biển rồi.
Ăn xong, Trần Thanh Phong pha một chậu nước ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vo-ngai-la-hacker-ngam/1734144/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.