Cứ nghĩ đến vật nhỏ trắng mềm uốn éo dưới thân mình cùng đôi mắt sáng rực mê người đó thì toàn thân không tự chủ được mà bốc hỏa.
“Anh không cần biết, em phải chịu trách nhiệm với anh. Ngọc thể của anh cứ thế mà bị chiếm tiện nghi như vậy, chẳng khác gì trai bao, đã thế còn chửi bới, la lối om sòm vậy nữa.”
Đậu Đình sau khi xử lý mọi việc xong thì quay lên đón Trần Thanh Phong, vừa định gõ cửa thì nghe được những lời nói này của thằng bạn mình mà muốn ngã ngửa. Tiết tháo của một tổng giám đốc lãnh khốc bị chó ăn rồi sao?
Trong phòng, Hạ An nghe thấy Trần Thanh Phong đòi chịu trách nhiệm thì sặc:
“Khụ khụ...”
“Tối qua cứ cho là tôi đã mạo phạm anh thì anh vẫn đâu có thua thiệt gì đâu. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Nếu em không chịu trách nhiệm thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa.”
Nói xong còn giả bộ quay người để đi.
“Ấy ấy, anh cứ bình tĩnh, chuyện này mà đưa ra tòa thì không hay cho lắm. Anh nói đi, anh muốn tôi đền bù bao nhiêu tiền?”
Trần Thanh Phong biết ngay là cô sẽ trúng kế mình, trong con mắt lóe lên một nét vui sướng khó ai phát hiện, quay đầu lại nói với cô với giọng điệu rất thờ ơ:
“Em nghĩ anh thiếu chút tiền sao? Thứ mà anh không thiếu nhất chính là tiền.”
Loading...
Coi như anh bá đạo.
“Vậy anh muốn như thế nào mới không ra tòa?”
Thân là con nhà quân mà bị người ta kiện cáo ra tòa đã là một chuyện khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vo-ngai-la-hacker-ngam/1734100/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.