Toang..toang thật rồi ông Giáo ạ !
Miên Châu loay hoay xoay tới xoay lui cánh cửa, Dạ Hàn thấy hành động ngốc nghếch của nàng liền không nhịn được cười khẽ lên một tiếng
Ngốc! Tôi khoá nó rồi, em làm gì cũng không thể thoát khỏi nó đâu?
Dạ Hàn từ đằng sau khoác tay lên, ôm bờ eo gầy guộc.
Hai người chốc chốc bị hắn đẩy ngả, lăn lộn trên giường.
Cánh tay anh ta ôm chặt thân thể Miên Châu, cô vùng vẩy kêu than
“Thả ra, đồ biến thái!”
“Ngoan nào, hôm nay tôi rất mệt. Tôi muốn ngủ một lát” Tư Dạ Hàn nói
Miên Châu như núi lửa phun trào. Sao đàn ông lại có thể tự tiện như thế?
“Không, thả ra.”
“Cô còn nói nữa là tôi ''thịt'' cô...”. Hơi thở anh phả vào cổ.
Anh biết cô vẫn chưa thích nghi với chuyện này, nếu cô không thích anh cũng không muốn cưỡng ép.
Đúng là đồ biến thái! Câu nói của Dạ Hàn làm cô im thin thít không dám nói gì thêm sợ cô nói thêm... anh sẽ làm càng.
Miên Châu ngoan ngoãn, hiểu chuyện không nói gì thêm. Cô nằm gọn trong lòng anh, cánh tay anh thì ôm chặt lấy cô. Không hiểu sao, có anh cô lại ngủ rất ngon...
Cảm giác..có chút không quen!
....
Chiều...
Miên Châu thấy bên cạnh mình bỗng dưng trống không. Cô cũng không thấy tay Dạ Hàn ôm cô nữa. Lúc này, cô biết chắt hắn đã đi rồi..
Còn gì tuyệt hơn với lúc này nữa chứ! Ahaha
Miên Châu lõm cõm bò dậy, phóng nhanh tới cửa nhưng hắn còn cao tay hơn cô tưởng. Trước khi đi còn không quên khoá cửa...
[Gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vo-cua-ngai-lai-pha-phach-nua-roi/1723127/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.