Cố Khuynh Dao nghe tiếng lòng mình vỡ tan như một tấm thủy tinh mỏng. Chữ viết ở trước mắt, hình ảnh ở trước mắt, Cố Khuynh Dao hiểu chứ, cô hiểu rõ những thứ này có nghĩa là gì.
Nhưng… cô thà tin bản thân mình nghĩ sai rồi, chứ không tin định mệnh có thể nghiệt ngã như thế.
Cố Khuynh Dao khóc rồi lại thôi, trong tim như có một ngọn lửa bừng cháy, giúp cô kiên cường hơn bao giờ hết. Cô dùng tay quệt ngang hai má ướt sũng, hít một hơi thật sâu, giọng đanh lại:
“Anh hai, đưa em về Phong gia.”
Cố Khuynh Hà quay ngoắt lại nhìn, trong mắt đầy sự kích động xen lẫn kinh ngạc.
“Em còn về Phong gia làm gì? Chuyện ra nông nỗi này em còn đến đó làm chi?”
Bây giờ thân phận của Cố Khuynh Dao vừa là con dâu tương lai, vừa là con gái thất lạc, quay về để nói rằng cô không kết hôn nữa, cô và Phong Ngôn Hành làm anh em ruột hay sao?
Lố bịch, nực cười và cũng thật bất hạnh. Bất hạnh cho cô, bất hạnh cho Phong ngôn hành và bất hạnh cho gia đình của anh.
“Vậy thì em phải đi đâu chứ? Em phải tin rằng vài dòng nhật ký này là sự thật hay sao? Anh hai, em không tin, mẹ của chúng ta tốt như vậy, không thể nào ở sau lưng bố vụng trộm yêu đương. Em phải về Phong gia hỏi chủ tịch cho rõ. Chuyện này nhất định không phải sự thật.”
Cố Khuynh Dao ôm theo chút hy vọng nhỏ nhoi quay về nhà họ Phong. Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/2181327/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.