Mạng của Cố Khuynh Dao vậy mà lớn lắm, may mắn được cứu và giải phóng đường hô hấp kịp thời nên chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là không cần phải lo lắng nữa.
Phong phu nhân chờ ở ngoài cửa, đợi Phong Ngôn Hành cho Cố Khuynh Dao đi ngủ xong ra ngoài, liền hỏi:
“Con bé thế nào rồi?”
“Không sao mẹ ạ. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, mọi thứ đều ổn cả.”
Phong Ngôn Hành trấn an mẹ mình, sau đó cũng thở phào một cái. Anh sợ chết khiếp, sự việc xảy ra trong gang tấc, thật sự không dám nghĩ nếu chậm một chút nữa thôi thì sẽ nhận lấy hậu quả thế nào.
“Ừ, không sao là tốt, không sao thì tốt.” Phong phu nhân gật gù, lòng bà xem như đã nhẹ nhõm được phần nào. Phần còn lại liên quan đến Phong Tấn bà vẫn phải suy nghĩ.
“Bố con…” Hạ Thy chần chừ “Hôm nay có gì lạ lắm phải không?”
“Bố có gì lạ sao?” Phong Ngôn Hành ngẩng ra, suy nghĩ một lát rồi hỏi lại “Ý của mẹ là bố chạy nhanh hơn con sao?”
“Con cảm thấy thế nào?”
Nói lạ thì đúng là lạ. Chỉ xét đến mức độ linh hoạt của xương khớp thì một người cận kề 60 không thể nào sánh được với một thanh niên khỏe mạnh 26 tuổi. Phong lão gia mấy năm nay đã xuống sức rõ rệt, xương khớp thường xuyên trở đau. Nghĩ thế nào cũng thấy không thể chạy nhanh hơn Phong Ngôn Hành.
“Thật ra lúc đó con khá hoảng, chạy theo bản năng chứ không chú ý đến những chuyện khác. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/2181325/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.