Cuộc họp báo cáo kết quả chuyến công tác Thái Lan, ban giám đốc hết lời khen ngợi Phong Ngôn Hành, nhất là bản kế hoạch mới của anh. Bản kế hoạch mà Phong Ngôn Hành trình lên so với bản kế hoạch mà Phong Tử Tuyên nắm được không khác nhau dù chỉ một chữ. Thế nhưng… Phong Tử Tuyên không biết đang suy nghĩ gì, cố tình hay là vô tình nhắm mắt làm ngơ để Phong Ngôn Hành thắng đẹp một ván lớn.
“Phó Tổng, anh điên rồi đúng không? Bản kế hoạch của tổng giám đốc đâu phải là không có sơ hở, tại sao anh không chống lại anh ta?”
Tan họp quay về văn phòng, Lý Hải không nén nổi cơn bực mà chất vấn Phong Tử Tuyên. Miếng bánh ngon dâng đến gần sát miệng, Phong Thử Tuyên vì cái gì mà từ chối không chút tiếc nuối như thế?
Phong Tử Tuyên ngồi xuống ghế da, chậm rãi rót một chén trà, vừa nhâm nhi vừa nói:
“Tôi không lên tiếng thì người khác cũng nhìn thấy sơ hở đấy thôi. Kết cục vẫn là để tôi cùng Phong Ngôn Hành cùng nhau hoàn thành dự án.”
“Nhưng mà anh rõ ràng vẫn đủ thời gian để lật ngược ván này, làm một bản kế hoạch tối ưu hơn Phong Ngôn Hành cơ mà?”
Lý Hải không hiểu, dáng vẻ ủ rũ hiện giờ của Phong Tử Tuyên từ đâu mà ra. Anh ta đi theo hắn từ khi hắn gia nhập Phong Thị, chưa một lần trông thấy ngọn lửa tham vọng của Phong Tử Tuyên tắt đi. Vậy mà, có vẻ như ngọn lửa đó nguội lạnh đi nhiều rồi, chẳng còn nhiệt huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/2181304/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.