Cố Khuynh Dao cùng Tống Thiên Kim đến nhà hàng nổi tiếng dùng bữa. Trước đây cô cũng từng được bố dẫn đến những nơi sang trọng thế này để hưởng thụ, có thể nói lần này có cơ hội quay lại là diễm phúc lớn.
“Thư ký Cố, sao chị không ăn đi?”
Tống Thiên Kim một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, liên tục nhét đầy thịt vào trong miệng. Nhìn thấy Cố Khuynh Dao ngồi thẫn thờ, miệng nó vừa nhồm nhoàm nhai, vừa ngốc nghếch hỏi.
Cả một bàn cao lương mỹ vị bày ra trước mắt, Cố Khuynh Dao cũng thèm muốn chết, tiếc là cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc cho lại sức chứ không nuốt trôi bất cứ thứ gì.
Cố Khuynh Dao ruột đau như cắt, đành đọa nói ra những lời trái với nội tâm:
“Em cứ ăn tự nhiên đi. Trông em ăn ngon miệng quá, chị mải mê nhìn đến quên cả ăn ấy mà!”
Tống Thiên Kim tưởng thật, không ngờ rằng còn có người mê cái tướng ăn xấu xí này của mình, thích thú cười tít mắt:
“Hì hì. Em ghét nhất là phải ăn từng miếng nhỏ, chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. Bố em nói ăn tham như vậy sẽ không lấy được chồng đâu, nhưng dù gì bây giờ cũng không có anh Ngôn Hành ở đây nên em mặc kệ!”
Mỗi lần nhắc đến Phong Ngôn Hành, trong mắt của Tống Thiên Kim lại giống như có ngôi sao tỏa sáng, lấp lánh đến diệu kỳ. Cố Khuynh Dao không tự chủ, bất tri bất giác hỏi Tống Thiên Kim.
“Hình như em rất thích tổng giám đốc Phong?”
“Tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/1721479/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.