Bệnh viện Quốc Tế, khoa điều trị bỏng.
Sở Khanh nằm trên giường bệnh, tay phải và một nửa khuôn mặt được băng y tế che kín. Đây là kết quả của trận hỏa hoạn tối hôm qua, cũng là trái đắng đầu tiên hắn nhận trong đời.
Má nó, tay phải của hắn bị bỏng nặng, cơ bị tổn thương, mặt mũi xấu xí ghê tởm. Bây giờ hắn có khác gì một kẻ tàn phế không?
“Thằng khốn nạn, mày xem mày vừa làm ra cái gì!”
Sở lão gia vừa đẩy cửa phòng bệnh bước vào đã lập tức xông đến, ném vào mặt Sở Khanh một đống giấy tờ, tất cả đều là thư từ chối đầu tư.
“Bố, con bị như vầy bố không thương xót mà còn nỡ mắng con sao?”
“Thương xót? Thương xót gì cái loại con cái phá hoại như mày?” Sở lão gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, muốn lao vào đánh thằng con trai độc nhất của lão một trận cho tỉnh ngộ. Tiếc là hắn đang nằm trong bệnh viện, lão chỉ có thể mắng chứ không thể đánh.
“Hợp đồng với Phong Thị, ai cho mày cái quyền vô lý ép lợi nhuận của họ? Ai cho mày cái quyền gây khó dễ? Ai cho mày cái quyền ăn hối lộ của bên thứ ba rồi quay về cắn bạn mình? Mày có biết, nếu không có Phong Thị nâng đỡ, Sở Thị cũng chẳng có được ngày hôm nay. Giờ thì hay rồi, Phong Thị hủy hợp tác, tin tức gửi đến tất cả công ty đầu tư đầu tư trong nước, từ nay về sau sẽ chẳng có ai đầu tư vào dự án của Sở Thị nữa.”
Chuyện này không cần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/1721477/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.