Sau một đêm triền miên hoan lạc, Phong Ngôn Hành từ một người chỉ coi trọng tiền tài danh vọng trở thành người đàn ông ngã vào ái tình nhân gian. Trong tim có hình bóng cô, trong mắt có hình bóng cô, trong đầu cũng chỉ có hình bóng cô.
Trái lại, Cố Khuynh Dao luôn tìm cách tránh mặt anh. Hôm nay không có cách nào nhờ vả được Lương Mộng Ảnh đổi việc với mình mới đành phải đối diện.
“Phong Tổng, đây là thiệp mời sinh nhật con gái cổ đông Tống. Lễ phục của anh đã giao đến rồi, anh có muốn kiểm tra qua không?”
Phong Ngôn Hành thao tác trên máy tính, mắt không rời khỏi màn hình. Chắc cũng đã một tuần anh chưa nghe giọng của cô, hôm nay nghe lại cảm thấy như tâm tư có nắng xuân chiếu rọi. Anh không để tâm vào tấm thiệp mời mà cô mang đến, chỉ để tâm đến một mình cô.
“Sức khỏe của em sao rồi?”
“Tôi ổn mà. Nếu Phong Tổng không có yêu cầu gì thì tôi xin phép ra ngoài làm việc!”
Câu trả lời tưởng chừng rất bình thường nhưng chứa đầy sự trốn tránh. Phong Ngôn Hành dừng công việc lại một chút, đôi mắt hẹp dài liếc sang chỗ cô gái đang tránh anh như tránh tà. Mới nói có một câu mà đã định bỏ chạy? Anh không hài lòng hừ một tiếng.
Cố Khuynh Dao nghiêng mặt một nửa, đích thị là không muốn để anh lọt vào trong mắt. Phong Ngôn Hành vốn định nổi giận nhưng đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ mờ ám. Anh cười cười, xoay ghế về hướng chính diện, bỉ ổi yêu cầu:
“Em lại đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/1721474/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.