Cố Khuynh Dao thất thần nhìn người đàn ông đang ôm mình trong lòng. Đầu cô kê lên ngực anh, nghe tiếng con tim anh đập từng hồi, từng hồi vang động.
Cô căng thẳng, bàn tay bấu chặt lấy tấm chăn mỏng che trước ngực, giọng nói có chút mất tự chủ, nghẹn ngào khẽ cất lên.
“Đêm qua… hai chúng ta… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phong Ngôn Hành không hề thay đổi tư thế, anh biết cô ngủ một giấc thức dậy tỉnh táo sẽ dùng vẻ mặt ngây thơ, không hay, không biết, không có tội này đối diện với anh. Dù vậy vẫn không tránh khỏi buồn cười, trao đi lần đầu tiên là chuyện khủng khiếp lắm sao? Anh cảm thấy cũng khá ổn mà?
“Đêm qua em say rượu, cướp mất thân trai trong trắng gìn giữ suốt 26 năm của tôi rồi!”
“Tôi và anh, thực sự… đã ngủ với nhau…”
“Sao vậy? Em thất thần đến thế này không phải là muốn ăn xong bỏ chạy đấy chứ?”
Cố Khuynh Dao lắc đầu nguầy nguậy, không phải cô không muốn bỏ chạy, cô chỉ là vẫn chưa dám tin vào sự thật này. Cô lên giường với tổng giám đốc, sao có thể?
“Phong Ngôn Hành, anh đánh tôi đi. Tôi phải thoát khỏi cơn ác mộng này!”
Cố Khuynh Dao đêm qua quấn lấy anh hưởng thụ biết bao nhiêu, tỉnh dậy lại bảo là ác mộng. Phong Ngôn Hành không vui chút nào.
“Nói cho em biết, cho dù đây là giấc mộng cũng phải là giấc mộng màu hồng của em và tôi!”
Không để cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, anh lật người ép cô nằm dưới mình. Chớp mắt đã đặt lên môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/1721473/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.