Trong suốt buổi tối đêm đó, Bội Sam luôn trằn trọc bản thân. Liệu rằng ngày mai có thể nhìn thấy Hàn Trạch Minh nữa không?
'*Liệu em có nên tha thứ cho anh không? Sau tất cả, ông trời vẫn chia cắt chúng ta. Tại sao chúng ta hết lần này đến lần khác lại làm đau nhau, làm tổn thương nhau nhiều đến thế? Có lẽ chúng ta đã đi qua xa rồi.
Tại sao nụ cười em có thể dành tặng cho bất kỳ ai, nhưng đối với riêng anh... chỉ toàn nước mắt và đau khổ... Anh có biết không, em mệt lắm, em mỏi lắm,… và em cũng nhớ anh lắm. Khi em cô đơn nhất anh đã ở đâu, khi em cần anh nhất thì tại sao anh không bên cạnh em*?'
Bội Sam hướng mắt nhìn bầu trời qua cánh cửa sổ. Trời đang đổ mưa rất to, sét cứ đánh '*ẦM...ẦM*...' Có lẽ đây mới chính là cuộc sống mà Bội Sam nên có.
'*Đôi khi em đã tự nhủ lòng phải dũng cảm gạt bỏ tất cả mọi thứ trong quá khứ đã khiến em mệt mỏi. Nhưng lý trí của em không thể thắng nổi trái tim này.
Em muốn nói lời cảm ơn với anh vì đã dạy em biết thế nào là yêu, thế nào là nhớ nhung. Nhưng có lẽ đã không còn cơ hội nữa... Mọi thứ đã quá trễ rồi.
Em không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc bên người khác. Nhưng em luôn mong anh vui vẻ trong cuộc đời này... Em xin lỗi, xin lỗi vì đời này chỉ có thể cùng anh đi được đến đây thôi... Tạm biệt anh, Hàn Trạch Minh*...'
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870311/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.