Hàn Trạch Minh tăng tốc đến bệnh viện. Vừa mở cửa phòng bệnh thì đã thấy mọi người tập trung xung quanh giường bệnh.
Mọi người xoay qua nhìn và cả Bội Sam cũng đang nhìn Hàn Trạch Minh. Phong Khinh Dạ tiến đến.
"Anh đang làm gì ở đây vậy? Rời đi cũng không nói một tiếng, bây giờ đến đây lại không bảo trước. Ở đây là chỗ anh muốn đi đi lại lại à?"
Hàn Trạch Minh vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Bội Sam vẫn còn sống sao?"
"Anh đang nói gì vậy hả? Không thấy em của tôi đang ngồi ở đó sao?"
"Nhưng... Nhưng mà... Lúc nãy..."
"Mọi người đi ra ngoài hết đi." Bội Sam lên tiếng. Ánh mắt vẫn nhìn về hướng Hàn Trạch Minh.
Đợi bọn họ ra ngoài hết, Bội Sam bắt đầu thở dài.
"Là em cố ý sao người khác nói như vậy đúng không?"
"Xin lỗi vì đã nói dối anh. Nhưng nếu không làm vậy, anh sẽ không bao giờ đến gặp em nữa."
"Chẳng phải em nói không muốn gặp anh sao?"
"Vậy tại sao anh lại đến đây?"
"..."
"Tại sao anh lại không nhìn thẳng vào em? Nhìn em đáng sợ lắm hả?"
Hàn Trạch Minh vẫn cúi đầu không dám ngẩng đầu lên.
"Mỗi khi nhìn em, anh lại nhớ đến những tháng ngày đó. Anh đã khiến em sống không bằng chết, hại em sảy thai, hại em mất đi quyền làm mẹ, hại em... mất đi cả thanh xuân của một đời người..."
"Tại sao trên đời này lại có kẻ hèn nhát như anh vậy? Chỉ một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870310/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.