Do chuẩn bị đi đến sân nay nhưng Phong Khinh Dạ quên mất một số tài liệu trong thư phòng nên đã để Phong Chấn Hạo đợi ở sân bay.
Phong Khinh Dạ tốc hành chạy về nhà. Nhưng vừa đi vào vừa xem đồng hồ bỗng nhiên tiếng nhạc đâu đó cất lên.
Nếu gọi là tiếng nhạc thì cũng không phải, đó chính xác là tiếng đàn piano. Và điều đáng ngạc nhiên hơn là... đây chính là bài Bội Sam thích nhất và cũng chính là bài mà năm đó Bội Sam đã giành được giải thưởng ở trường.
Từng giai đoạn, từng nhịp điệu không thể nào sai được. Khi đứng nép ở cửa phòng, Phong Khinh Dạ đã thấy được tất cả. Từ cách đánh đàn đến hình dáng đó không thể nào lẫn lộn được.
Nhưng tại sao Diệp Băng Băng lại có thể giống với Bội Sam như vậy? Từ nhỏ Phong Khinh Dạ đã biết Diệp Băng Băng không hề biết chơi đàn. Diệp Băng Băng chỉ giỏi về mặt thí nghiệm. Vì thế Phong Khinh Dạ đã ra mặt để hỏi cho ra lẽ.
"Diệp Băng Băng, thật sự cô là ai?"
Diệp Băng Băng giật mình theo bản năng hướng mặt về phía của tiếng nói.
*'Là... là Phong Khinh Dạ... Chẳng phải anh ấy ở sân bay sao? Tại sao lại ở đây*?'
Kim cũng giật mình vì khi thấy Phong Khinh Dạ ở đây.
"Tôi hỏi cô lại một lần nữa, cô là ai?"
"Chẳng phải tên của tôi anh cũng vừa nói ra sao!? Thế sao còn lại hỏi tôi?"
"Cô đừng có lãng tránh câu hỏi của tôi!!"
"Phong Khinh Dạ, anh bị làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870300/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.