Ở New York
Sáng hôm sau, Phong Khinh Dạ và Phong Chấn Hạo đều ra sân bay để đi công tác. Không biết họ đã đi từ bao giờ nhưng chỉ biết rằng chỉ còn Diệp Băng Băng ở nhà và vài người hầu.
"Diệp tiểu thư à, cô có cần tôi giúp gì không?"
Cô người hầu lễ phép với Diệp Băng Băng. Mọi người thường gọi cô ấy là Kim. Kim được Phong Khinh Dạ giao trách nhiệm trong chăm sóc cho Diệp Băng Băng mỗi khi Phong Khinh Dạ vắng nhà.
Diệp Băng Băng im được một lúc rồi lại thở dài. Bỗng nhiên, Diệp Băng Băng suy nghĩ lại việc gì đó rồi tự cười mỉm một mình.
"Bây giờ trong nhà chẳng còn ai ngoài các cô và tôi đúng không?"
"Vâng thưa tiểu thư. Ông chủ và cậu chủ đã dặn là đến tối mới trở về."
Niềm vui lại càng hiện lên trên gương mặt của Diệp Băng Băng.
"Có phải trong căn nhà này, có một căn phòng đựng đàn piano đúng không?"
Kim không chỉ giật mình mà còn cứng họng.
*'Chẳng phải cô ấy không thể nhìn thấy được sao? Tại sao lại biết ở đây còn có cây đàn piano đó? Vã lại đã lâu rồi, không còn ai nhắc đến nó nữa. Sao cô ấy lại biết*?'
"Kim à, cô còn ở đó không?"
"Vâng, vâng tôi đây!!"
"Sao cô không trả lời? Không lẽ... cây đàn đó không còn ở đây nữa?"
"Không ạ. Cây đàn piano vẫn còn, nhưng có điều... Ông chủ và cậu chủ không cho phép ai đến gần nó. Bởi vì cây đàn đó là của... con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870299/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.