Cánh cửa phòng mở ra. Không khí vô cùng im lặng. Bọn họ bắt đầu bước vào trong phòng. Tuy căn phòng không có mở đèn nhưng ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào cũng đủ để nhìn thấy.
Chu Nhã Kỳ đã quen với những gì có trong căn phòng này. Còn Hana và Quản gia chưa từng bước vào căn phòng này. Nhưng đến khi thấy mọi thứ ở bên trong, cả hai người bọn họ dêdu không khỏi sốc.
Hana không muốn thấy những thứ này liền nắm tay Diệp Băng Băng ra khỏi phòng.
"Đi theo tôi Băng Băng. Chỗ này không có gì vui vẻ đâu."
"ĐỨNG LẠI!!" Chu Nhã Kỳ quát lớn.
"Bà chủ à, không lẽ bà chủ muốn cho cô ấy thấy những thứ này sao?"
Chu Nhã Kỳ cười nhếch môi, đi đến và hất tay Hana khỏi tay Diệp Băng Băng.
"Đây là chuyện giữa chúng tôi. Cô chỉ là người hầu, không đủ tư cách để xen vào!!"
Hana chỉ biết câm lặng, trơ mắt nhìn bà ta đang dẫn Diệp Băng Băng vào căn phòng đó.
"Băng Băng à, tôi nghĩ cô đang rất tò mò những thứ trong căn phòng này. Đừng lo, tôi sẽ giúp cô giải đáp."
"..."
"Bên trái của cô chính là cái máy chiếu. Mỗi lần con trai tôi buồn, nó đều coi lại những thứ đó."
"Những thứ đó là gì?"
"Suỵt... Từ từ cô sẽ biết thôi..."
Chu Nhã Kỳ đặt tay Diệp Băng Băng lên một thứ gì đó rất lớn.
"Đây chính là đàn piano. Con trai tôi đã làm đủ mọi cách để có được nó vì con trai tôi rất quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870293/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.