Diệp Y Y vẫn còn sợ đến rung người. Sợ rằng Diệp Băng Băng sẽ mất ý thức mà hành động dại dột.
"Chị hai à, để em gọi bác sĩ. Sau đó bác sĩ sẽ giải thích rõ ràng với chị..."
"Chị cảnh cáo em không được rời khỏi phòng này..."
"Em xin lỗi, với tình hình hiện tại của chị. Em bắt buộc phải làm như vậy. Em chỉ muốn tốt cho chị thôi."
"Y Y... ĐỨNG LẠI..."
Lợi dụng việc Diệp Băng Băng không nhìn thấy gì. Diệp Y Y nhanh chóng báo cho Phong Khinh Dạ biết bởi vì Phong Khinh Dạ là bác sĩ phẫu thuật chịu toàn bộ trách nhiệm về bệnh của Diệp Băng Băng.
Phong Khinh Dạ và Diệp Y Y cùng chạy vào phòng bệnh. Vừa mở cửa bước vào thì cả hai người đều sốc. Dĩa trái cây mà Diệp Y Y đang gọt nửa chừng đã đập vỡ. Chăn gối cũng đều bị ném khắp phòng.
"Các người đến rồi à?"
Diệp Băng Băng vẫn ngồi trên giường. Nhưng tư thế ngồi thì lưng của Diệp Băng Băng đối diện với hai người họ.
"Chị hai à... Em gọi bác sĩ đến rồi. Chị phải bình tĩnh lại..."
"Diệp Băng Băng, cậu nên nghe lời em gái cậu. Chuyện gì cũng có cách giải quyết hết cả."
"Anh là ai? Chúng ta quen biết nhau sao? Tại sao lái gọi thân mật như vậy?"
"Có lẽ trí nhớ cậu vẫn chưa hồi phục. Tớ là Phong Khinh Dạ, chúng ta từng là bạn lúc nhỏ..."
"Phong... Khinh... Dạ...?"
Diệp Băng Băng ngạc nhiên khi nghe ba chữ này. Nó rất quen thuộc. Cảm giác ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870286/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.